Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 272: Lưu yên các




Đẩy tay Đường Kính Chi ra, Giả Lâm cố nhịn đau tự đi, nếu không để địch thủ nhìn ra hắn bị ăn đòn thì nhục mặt.

Đường Kính Chi mặc hắn, chắp tay sau lưng đủng đỉnh đi vào, lòng thầm cảnh bảo bản thân :" Đám cô nương thanh lâu này gan rất lớn, lát nữa mình phải thật cẩn thận, nếu không bị đám nữ nhân này ăn sạch sẽ, cả mẩu xương cũng chẳng còn."

- Úi chao, đây chẳng phải là Giả công tử hay sao, Hồng Anh đợi công tử trong khuê phòng nó mấy ngày rồi đó.

Giả Lâm vừa mới bước qua ngưỡng cửa liền giọng nói đon đả chào đón, khác hẳn với hình tượng mấy mụ tú bà to béo mặt trát đầy phấn, người đi tới là mỹ phụ tuổi hơn ba mươi mang theo hương thơm ngào ngạt, làn thu ba dập dờn xinh đẹp và sắc sảo, dáng vẻ thướt tha rung động lòng người, vẫn còn thấp thoáng nhìn ra được thời thiếu nữ nhất định là mỹ nhân có hạng.

Đương nhiên hiện giờ nàng vẫn phong tình đủ điên đảo nam nhân, eo nhỏ đong đưa, khẽ phẩy khăn lụa, ánh mắt làm bộ oán hờn trách móc, môi cười như hoa xuân, mỗi cử chỉ điệu bộ tràn ngập phong tình thục nữ.

Giả Lâm thấy mỹ phụ đó đi tới đưa tay ra định sờ xoạng, nhưng mỹ phụ đó khéo léo tránh đi, còn khẽ đánh tay Giả Lâm, ném cho hắn một cái lườm quyến rũ, nữ tử thanh lâu từ chối khách cũng rất biết cách tránh làm khách phật ý.

Đường Kính Chi thấy mỹ phụ đó lúng liếng nhìn mình, chẳng biết phải ứng phó ra sao, thề có trời làm chứng, hai kiếp làm người y chưa từng tới những chốn thế này.

- Giả công tử, vị công tử này là ai thế?

Mỹ phụ thấy Đường Kính Chi da mặt mỏng như thế thì che môi cười khúc khích, thướt tha rời bước, đi tới khẽ dựa vào vai Đường Kính Chi, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú của y.

Giả Lâm mặc dù quen biết mỹ phụ này mấy năm rồi, nhưng chưa bao giờ được đụng chạm vào nàng, hắn cũng biết nữ tử này có địa vị ở Lưu Yên Các, không phải ai muốn sờ là sờ được, giờ thấy nàng chủ động tiếp cận Đường Kính Chi, hai mắt không che dấu được vẻ hâm mộ.

Mỹ phụ này đã hơi có tuổi rồi, nhưng nhiều năm lăn lộn nơi phong nguyệt, luyện được khí chất mê người, nếu nàng cố ý có động tác dụ hoặc, đoán chừng không có mấy nam nhân kháng cự nổi, đem so với những hoa khôi non nớt phong tình còn cao hơn mật bậc.

Giơ ngón cái với Đường Kính Chi đang lúng ta lúng túng không biết phải làm sao, Giả Lâm mới cười khì khì giới thiệu:

- Liễu tỷ, vị huynh đệ này của ta mặc dù tỷ chưa từng gặp, nhưng nhất định nghe qua đại danh của y.

Liễu tỷ thoáng mím môi suy nghĩ rồi bật thốt lên:

- Chẳng lẽ vị công tử này chính là Đường đại tài tử của Lạc thành chúng ta.

Các cô nương dựa lan can làm đỏm làm dáng nhìn Đường Kính Chi ánh mắt vốn đã nóng bỏng lắm rồi, nghe câu này đột nhiên mắt mở lớn vài phần, chẳng lẽ đây chính là niềm kiêu hãnh của Lạc thành, gia chủ Đường gia chẳng những tài hoa hơn người còn tuất dật phi phàm đó sao?

Mặc dù chưa ai lên tiếng khẳng định nhưng từ khí chất bất tục trên người y, các nàng đã khẳng định bảy tám phần.

Liễu tỷ nói xong tự lùi lại một bước, rời cơ thể cực độ cám dỗ tách khỏi vai Đường Kính Chi.

- Không sai, chính là tại hạ.

Đường Kính Chi khách khí chắp tay đáp, hơi mỉm cười không tỏ ra buông thả cũng không nghiêm túc:

Lời này vừa phát ra, tức thì trong lầu vang lên tiếng nhao nhao, có điều những cô nương kia dù mắt không che dấu sự ngưỡng mộ, có điều chỉ kể tai thì thầm với nhau, không đi tới tự hiến mình.

Đường Kính Chi ngạc nhiên ngó quanh, hình như trong mắt những nữ tử đó có chút tự ti, làm y càng thấy mình đúng là tên ngốc ở chốn này.

- Đường công tử tới Lưu Yên Các có phải muốn gặp mặt Phiêu Phiêu?

Thần thái Liễu tỷ biến đổi hẳn, chuyển thành đoan trang mực thước, giọng nói không còn kèm theo âm mũi nũng nịu nữa.

- Chuyện này, ừm, đúng thế.

Biết mình không gặp Đỗ Phiêu Phiêu thì không thể giúp Giả Lâm mua Đỗ Thi Thi về, cho nên Đường Kính Chi gật đầu:

Liễu tỷ nghe thế thì mặt mừng rỡ, cố áp kích động trong lòng xuống, gọi mấy cô nương xinh đẹp tới, sau đó đưa tay mời:

- Đường công tử, xin theo ta lên lầu.

Rồi quay người đi trước:

Giả Lâm nghĩ từ mai trở đi mình không còn cơ hội tới Lưu Yên Các uống rượu nữa rồi, bỏ mặc Đường Kính Chi, mỗi tay ôm eo một nàng đi vào trong, nói ôm eo không chính xác phải nói bóp mông đúng hơn, hai ả kia vừa áp sát cơ thể trắng trẻo lên người hắn, vừa làm bộ ngúng ngẩy :

- Công tử xấu chết đi à ..

- Không đợi tới lúc vào phòng được sao ?

Giả Lâm cười ha hả, hôm nay phải chơi tới bến mới được.

Đường Kính Chi không để ý xung quanh lắm, vì theo sau Liễu tỷ, thi thoảng liếc nhìn bóng lưng thục nữ xinh đẹp này, nói thực sức hút của mỹ phụ này với y rất lớn.

Bước lên cầu thang, Đường Kính Chi lên thẳng tầng cao nhất, tầng năm.

Ở Lưu Yên Các, phòng các cô nương phân theo giá trị bản thân, ở phòng càng cao càng có địa vị và ngược lại, Đỗ Phiêu Phiêu là đệ nhất hoa khôi cho nên nàng ở chỗ cao nhất, ở đây nhìn từ lan can xuống có thể bao quát khung cảnh của toàn bộ Lạc thành, nơi này trừ nàng ra còn có hai hoa khôi khác đứng thứ hai thứ ba.

Tới tầng thượng, Liễu tỷ lễ độ bảo Đường Kính Chi đứng đợi một lát, nàng vào truyền lời, dù sao cũng rảnh rỗi chẳng có gì làm, Đường Kính Chi định đi xem có thấy được Đường gia từ nơi này không.

Còn nhớ loáng thoáng trong Minh sử ở thế giới kia của y thì những công trình trong thành không được phép xây cao hơn nha môn, vậy mà cái Lưu Yên Các này cũng như Thiên Lý Hương rõ ràng ăn đứt chiều cao của nha môn rồi.

Đường Kính Chi thầm nghĩ xem ra vương triều Minh Hà này có vẻ tương đồng thời Đường Tống khi các loại văn hóa phát triển rực rỡ tự do, hơn là cái triều Minh gò bó ngột ngạt.

Có điều vừa quay đầu nhìn ngó thì phát hiện qua khe cửa có rất nhiều cặp mặt đang nhìn mình, Đường Kính Chi rất xấu hổ, thế là cứ đứng yên tại chỗ mắt nhìn phía trước, như một khúc gỗ.

Đợi được một lúc Liễu tỷ đi ra, nàng thấy Đường Kính Chi có chút câu nệ khác hẳn thần thái điểm nhiên ở cửa, mắng khẽ:

- Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy công tử tuấn tú bao giờ à?

Những cảnh cửa xung quanh đóng chặt lại trong tiếng cười rúc rích, nàng cũng che miệng cười, nói:

- Đường công tử, Phiêu Phiêu có lời mời.

Đường Kính Chi bị cười thì càng thêm xấu hổ, nhưng thế nào cũng phải gặp Đỗ Phiêu Phiêu, liền hít sâu một hơi, vững vàng đi vào.

"Tinh..."

Vừa bước qua ngưỡng cửa, chân trước mới chạm đất, trong phong tức thì vang lên tiếng đàn trong trèo, đáng lý ra Đường Kính Chi đã được nghe rất nhiều nhạc khí hợp âm hiện đại, không thể bị âm điệu đơn điệu này thu hút, nhưng bước chân y vẫn khựng lại như trúng ma pháp.

Trong rừng túc, gió thổi vi vu, cành lá xào xạc, dưới chân là con sông nhỏ, nước chảy réo rắt êm tai, chốc lát sau trên đầu có đàn chim bay qua, phát ra tiếng kêu tươi vui.

Núi cao suối đổ, bọt nước trắng xoa, chim ca lảnh lảnh, hoa khoe sắc thắm, nghe tiếng cổ cầm từ trong phòng truyền ra, tiềm thức thôi thúc Đường Kính Chi nhắm mắt lại, dùng tâm cảm thụ, thời khắc đó, y như đặt mình trong rừng trúc tươi mát.

"Tinh"

Âm điệu cuối cùng rời xuống đất, Đường Kính Chi vẫn vương vấn trong khung cảnh tĩnh mịch an tường ảo tưởng kia.

- Đường công tử thấy cầm nghệ của Phiêu Phiêu ra sao? Đột nhiên sau tấm bình phong vẽ hoa có giọng nữ ôn nhu truyền ra.

- Phản bác quy chân, còn gì hơn được âm điệu tự nhiên đó, cô nương đạt tới cảnh giới này, tại hạ dùng ngôn tử hoa mỹ mà khen thì thành tục mất rồi.

Đường Kính Chi không cần suy nghĩ, đáp theo bản năng, hiển nhiên y không có nổi trình độ thưởng thức âm nhạc cao đến thế, đó hoàn nhờ vào kiến thức vị đại tài từ ẩn sâu trong tiềm thức của y.