Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 256: Thả người




Mặc dù thấp hơn Âm Lôi nửa cấp, nhưng một kẻ chân trắng như Trương Thiếu Kiệt mà nói thì đã là một bước lên trời rồi, vội tạ ơn:

- Thảo dân đa tạ ơn tri ngộ của Vương đại nhân, sau này nếu có chỗ dùng tới thảo dân, dù núi đao hay biển lửa, thảo dân tuyệt không hai lời.

Vương Mông cười lớn vỗ vai hắn:

- Được, có điều sau này không phải xưng thảo dân nữa, mà xưng là ti chức mới đúng.

Âm Lôi chắp tay cười bồi:

- Chúc mừng chúc mừng, Trương hiện đệ võ nghệ phi phàm, sau này ắt tiền đồ vô hạn.

- Âm đại nhân quá khen.

Trương Thiếu Kiệt chỉ hơi khom người một chút, trong mắt hắn Âm Lôi võ công tầm thường, sớm muộn cũng thành thủ hạ của hắn.

Âm Lôi thầm nghiến răng căm tức nhưng bề ngoài không lộ ra chút nào.

Ba người hàn huyên một hồi mới đem chủ đề quay trở lại việc con Vương Mông bị bắt cóc.

Vương Mông mới lần đầu gặp Trương Thiếu Kiệt, tất nhiên không để hắn biết nhiều việc, hơn nữa an nguy của nhi tử có can hệ trọng đại, không thể mạo hiểm chọi cứng với Đường gia, liền sai ngục tốt nhét Đường Lễ Chi vào bao tải ném ra đường.

Hậu viện Đường gia.

Đường Kính Chi chắp tay sau lưng đứng trước một căn phòng, nghe bên trong thi thoảng phát ra tiếng khóc thút thít, lòng thấy cũng đau đớn, hai nắm đấm bóp chặt.

Đường Lễ Chi được người qua đường phát hiện đưa về, cho dù y không có thiện cảm với đứa Tam đệ này, nhưng tận mắt nhìn thấy hắn bị tra tấn tàn nhẫn thành ra như vậy, lòng cũng đau quặn từng cơn.

Ngọc Nhi đứng bên cạnh, thi thoảng liếc nhìn mặt Đường Kính Chi càng ngày càng lạnh ngắt, song nàng không giỏi ăn nói, muốn an ủi mà chẳng biết mở miệng như thế nào.

Cửa phỏng mở rộng, nha hoàn bê chậu lấy khăn đi ra đi vào không ngớt.

Một lúc sau y sư từ trong phòng đi ra, khom lưng nói:

- Nhị gia, Tam gia chỉ bị thương tích ngoài da, không tổn hại tới gân cốt, tiểu nhân đã đắp thuốc trị thương, năm sáu ngày nữa thôi là không có gì đáng ngại.

Đường Kính Chi thở phào, cười gượng nói:

- Vậy Đường mỗ tạ ơn.

- Không dám, không dám.

Vị y sư già đó xua tay, biết nhà người ta có chuyện không dám lắm lời làm phiền, theo hạ nhân lấy tiền chữa trị.

- Ngọc Nhi, nàng tạm đợi chỗ này chốc lát nhé, ta vào thăm Tam đệ một chút.

Ngọc Nhi là thân nữ nhi, tất nhiên không thể tùy ý đi vào phòng ngủ của Đường Lễ Chi, vốn Đường Lễ Chi đã lớn, ngay cả Trân di nương cũng phải tị hiềm, nhưng bà thấy thảm cảnh của con trai, khóc ngất đi tới mất lượt rồi, còn để ý gì tới mấy thứ quy củ lễ giáo nữa.

Bước qua ngưỡng cửa đã có mùi thuốc nồng nặc, Đường Kính Chi đi thẳng tới bên giường, cái khuôn mặt đáng ghét trong ký ứng đã xưng húp tím bầm tới không nhận ra được nữa, trong lòng y bất giác thấy thương xót.

Trân di nương phủ phục bên giường, vẫn đang khóc nấc lên từng hồi, thấy Đường Kính Chi đi tới, lại khóc rống lên:

- Tuyền Nhi đáng thương của tỳ hiếp bị kẻ gian đánh thành thế này, Nhị gia, người nhất định phải báo thù rửa hận cho Tam đệ của người.

- Di nương yên tâm, ta nhất định không cho bọn chúng được an lành.

Đường Kính Chi gật đầu chắc chắn:

Lúc này Đường Lễ Chi bị tiếng khóc của mẹ đánh thức, mắt mở ra thấy bóng dáng Nhị gia đứng trước giường, trong lúc tinh thần thoảng thốt, tưởng chừng như nhìn thấy phụ thân mấy năm trước tới thăm mình bị ốm, nước mắt tủi thân tuôn ra ào ào, nghẹn giọng khóc lóc:

- Nhị ca, bọn chúng đánh đệ, bắt đệ phải hợp tác hại huynh, đệ không chịu, bọn ... bọn chúng treo đệ lên, lấy roi gai tẩm nước muối đánh đệ, đau, đau lắm, đệ chịu không nổi phải đồng ý với chúng, bọn chúng thả đệ ra ... Đệ không hại Nhị ca được ... Chúng lại treo đệ lên, chúng đánh, chúng cứ đánh ...

Đường Kính Chi mắt đỏ hoe, quay đầu sang một bên, Trân di nương càng khóc thảm thiết, khóc ướt đẫm cả mảng chăn, Đường Lễ Chi là cục vàng cục bạc của bà, từ nhỏ tới lớn bà không nỡ đét đít lấy một cái nữa là, lúc này tưởng chừng như từng cái roi kia chất lên người mình.

Đợi kìm được nước mắt, Đường Kính Chi mới ngồi xuống bên giường, dỗ dành như dỗ trẻ con:

- Đừng khóc, đừng khóc, lát nữa lão thái quân sẽ đến thăm đệ đấy, đệ là nam tử đội trời đạp đất kia mà, phải kiên cường chứ, đừng làm lão thái quân phải khóc.

Đường lão thái quân có tuổi rồi, Đường Kính Chi sợ bà thương tâm quá độ mà sinh bệnh cho nên đã bảo Lâm Úc Hương và Chu Quế Phương tới khuyên can bà trước rồi, đợi ăn tối xong mới tới thăm, hơn nữa Đường Lễ Chi lúc mới về máu me be bét, sợ bà bị kinh động.

- Vâng ...

Đường Lễ Chi khóc nước mắt nước mũi sụt sùi, Đường Kính Chi lấy khăn tay ra lau cho hắn.

- Nhị ca, đệ sợ.

Thấy Đường Kính Chi đứng dậy muốn đi, Đường Lễ Chi hoảng loạn giữ lấy ống tay áo của y.

Lòng mềm ra, Đường Kính Chi nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay hắn:

- Đừng sợ, có Nhị ca đây, sau này nhất định không cho kẻ nào ức hiếp đệ, từ hôm nay trở đi, đệ chuyển về đại viện ở.

Đường Lễ Chi vâng một tiếng, nhưng vẫn không chịu buông ống tay áo Nhị ca.

- Ngủ đi, y sư bảo đệ cần nghỉ ngơi thật nhiều.

Ngồi lại thêm một lúc nhìn Đường Lễ Chi mỏi mệt dần dần khép mắt lại, Đường Kính Chi nhỏ giọng dỗ dành, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc mộng đẹp.

Ngủ say rồi, trông giống như một đứa trẻ con vậy.

Thời khắc này, Đường Kính Chi lần đầu có cảm giác huynh đệ máu thịt tương thông không thể tách rời, tách ngón tay hắn ra, cẩn thận đắp chăn lên, dìu Trân di nương rời khỏi phòng.

- Nhị gia, tỳ thiếp vừa mới hỏi Tuyền Nhi, nó nói hình như người bắt nó là quan ...

- Xuỵt, đừng nói.

Trân di nương mới nói được một nửa thì Đường Kính Chi đặt tay lên môi ra dấu im lặng, chuyện Đường gia và Vương Mông tranh đấu không tiện làm ầm ĩ lên khiến người người đều biết:

- Ta đã tra rõ lai lịch kẻ gian rồi, sau này nhất định sẽ lấy lại công bằng cho Tam đệ, có điều chuyện này chỉ có thể ngầm hạ thủ thôi, cho nên di nương phải giữ miệng thật kín, không được để lan truyền ra ngoài.

Thấy giọng Đường Kính Chi giọng nghiêm túc, Trân di nương tuy còn chưa cam lòng nhưng cũng chỉ có thể gật đầu, sau đó sang sương phòng bên chuẩn bị ở lại chăm lo cho nhi tử.

- Đi nào, chúng ta tới tiểu viện của nàng.

Đường Kính Chi bảo với Ngọc Nhi:

Tới tiểu viện của Ngọc Nhi, hai người đuổi hết nha hoàn bà tử ra ngoài, ngồi trong phòng, mặt Đường Kính Chi âm u không nói không rằng, Ngọc Nhi biết tướng công thư sinh chuyến này thực sự tức giận rồi.

Ngồi im lặng rất lâu Đường Kính Chi mới nói:

- Tên Vương Mông đó đoán chừng không chịu nổi áp lực bên trên cho nên mới ra tay làm liều, kẻ này nắm quyền lớn trong thành, lại có Điền Cơ làm chỗ dựa, không dễ ứng phó. Hiện ám vệ thuộc sự thống lĩnh của nàng, nàng hãy bảo bọn họ chuẩn bị đường lui, tương lai ta chết không sao, nhưng Đường gia quyết không thể để tuyệt hậu được.

Nghe giọng tướng công thư sinh có chút quyết tuyệt, Ngọc Nhi rùng mình, nhưng hiện giờ tình cảnh Đường gia hết sức không tốt, nàng cắn môi gật đầu, rồi hỏi:

- Vậy tên Vương nhị công tử này thì phải làm sao?

Trong ba đứa con trai của Vương Mông thì tên thứ hai này thông minh nhất, có điều giống đám công tử ca hào môn khác, phong lưu háo sắc, có thể nói là một bản sao của Đường Lễ Chi, hôm qua Ngọc Nhi cùng ám vệ bắt được hắn ở gần một thanh lâu, đánh ngất cho lên xe củi mang ra ngoài thành.

Đường Kính Chi nheo mắt lại:

- Tên cẩu quan này không màng tới thân phận giở trò thổ phỉ, nếu hắn đánh Tam đệ của ta thành bộ dạng như thế này, ta tất nhiên không để cho con hắn lành lặn, Ngọc Nhi nàng truyền tin cho ám vệ chiêu đãi tên nhị công tử đó chu đáo, đừng để hắn chết là được.