Cực Phẩm Ở Rể

Chương 726




Chương 739:

“Được…”

Nhìn nụ cười ngây ngô của cô ây, trong lòng Lâm Vũ không. khỏi có chút xót xa, nhưng cảm xúc này đã sớm bị anh cưỡng chế che giấu.

Buổi tối, Giang Nhan gọi điện cho Lâm Vũ, nói cô tan làm hơi muộn, nhờ anh đến đón cô.

Bởi vì Giang Nhan không nói tâng  nào, anh nhữ thường lệ đậu xe ở ven đường ở lối vào bệnh viện, đưa Diệp Thanh My tới công lớn bệnh viện chờ.

Lâm Vũ sợ Diệp Thanh My ở nhà gặp nguy hiểm nên đưa cô đên đây, rốt cuộc là người đàn ông bí ân. Kẻ giết người biên thái vân chưa được tìm  ra, vì vậy anh phải cần thận.

Sau nửa buổi chiều tích tụ, tuyết: trên mặt đất đã dày, đi trên mặt đât có tiếng kêu cót két. .

Diệp Thanh My sinh ra ở phương nam, lớn lên ở phương nam hiềm khi thấy tuyết dày như vậy, có chút kích động, mang đôi ủng da nhỏ, giâm lên  lớp tuyết dày phát ra tiếng kêu cót két.

Lâm Vũ nhìn vẻ mặt hưng phần như một đứa trẻ của cô, trong lòng dịu dàng khó tả.

Lúc này, Giang Nhan mới họp xong, đi ra khỏi tòa nhà hậu cân phía sau bệnh viện.

Bởi vì cô vừa được thăng chức thành trợ lý chủ nhiệm, sau cuộc họp còn có một sô tài liệu cần phân loại nên cô ra vê muộn, đường xã rât văng vẻ, đèn đường mờ ảo, mặc dù tòa nhà nội trú phía trước cách đó không xa có đèn sáng trưng, nhưng cô vẫn hơi hoảng sợ, không khỏi nhanh chóng tăng tôc.

“Xin chào, trợ lý Giang…”

Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp của một người đàn ông đột nhiên  vang lên sau lưng, đầu tiên là một câu tiếng Hàn lưu loát, sau đó là một câu tiêng Trung có phần cộc lốc.

Nhìn từ góc độ ngoại hình, anh ta.

trông hơi giống một người Hàn Quốc thuận túy, anh ta cao, đẹp trai và mang phong cách của các nhân vật nam chính trong các bộ phim truyền hình Hàn Quôc.

Giang Nhan liếc nhìn anh ta, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, dưới chân cũng không có dừng lại, vân bước nhanh đi ra ngoài.

Người đàn ông lôi kéo cô khi cuộc họp vừa kết thúc, nều không cô có thê ra sớm hơn.

“Trợ lý Giang, xin hãy đợi chút!”

Thấy Giang Nhan không có dừng lại, người nọ vội vàng vươn tay muôn bắt lây tay cho Giang Nhan.

“Anh làm gì vậy?” Giang Nhan lạnh lùng nhìn anh ta.

“Tôi không hiểu nội dung cuộc họp, phiền cô giải thích giúp!” Người đàn ông Hàn Quốc lập tức hướng Giang tờ nở một nụ cười mà anh ta cho rằng có thể mê hoặc hàng vạn cô gái  trẻ.

“Không hiểu gì thì ngày mai hãng hỏi!”

Giang Nhan lạnh lùng liếc anh ta, cảm thấy anh ta đúng là đồ ngốc, liền xoay người bước đi nhanh, bây giờ ở đây tôi như vậy, không có ai, cô không muôn ở quá lâu.

“Cô đang sợ sao?”

Người đàn ông Hàn Quốc liệc trái nhìn phải, vừa cười vừa chạy tới, cúi đầu trước mặt Giang Nhan, cười với giọng điệu rất dịu An, nói: “Đừng lo lãng, tôi sẽ bảo vệ cô..

Anh ta chưa kịp nói xong thì đột nhiên có một bàn chân to lớn ở trên không trung đập vào mặt anh, anh ta chưa kịp nhận ra chuyện gì thì bất ngờ bay ra ngoài rồi rơi xuống đất.

Sau đó một bóng người đáp xuống trước mặt Giang Nhan.

“Ahhhl”