Cục Cưng Có Chiêu

Chương 413: Bà cụ và sếp diệp nhà chúng ta rất có phong phạm




Bà cụ Hoắc có chút nghỉ hoặc nhìn ly nước Dư Khinh Hồng đưa đến, hỏi: “Đây là cái gì?”

“Bà nội bà đừng sợ, con sẽ không hại bà, đây chỉ là một loại có thể làm cơ thể bà tạm thời suy yếu đi, không có ảnh hưởng gì đến thân thể của bà, chỉ là không thể dùng lực quá. Bác sĩ cũng sẽ cảm thấy cơ thể bà suy yếu, không thích hợp đi xe, đề nghị chú nhỏ bỏ qua kể hoạch lần này. Chỉ cân chú nhỏ không đưa bà đi, chúng ta sẽ không có chuyện gì.

Ánh mắt Dư Khinh Hồng nhấp nháy, nhưng mà bà cụ Hoäc vẫn có chút do dự.

Dù sao cũng là chuyện có nguy hiểm rất lớn.

“Khinh Hồng, thuốc này an toàn không?”

“Bà nội, con có thể hại bà được sao? Bà tốt với con như vậy, thậm chí vì con mà đắc tội với nhà họ Diệp, làm chị có ý kiến với bà. Đại ân đại đức của bà con sẽ không quên. Hôm nay bà đã lớn tuổi như vậy rồi, còn phải bị chú nhỏ đưa đến Đế Đô. Nói dễ nghe một chút là tìm người chăm sóc bà, nói khó nghe thì, có phải là chú nhỏ muốn đưa bà đến viện dưỡng lão không? Con nghe người khác nói, người già đến viện dưỡng lão, giống như là ngồi tù vậy, mỗi ngày đều có người canh chừng, không đi đâu được cả. Hơn nữa không có con cái bên cạnh, cô đơn biết mãy. Bà là người thân liệt sĩ, nếu như đi đến một bước đó, con nghĩ cũng thây đau lòng”

Dư Khinh Hồng vừa nói vừa đỏ mắt, dáng vẻ giống như là vô cùng thương tâm vậy.

Bà cụ Hoắc còn đang do dự, nghe thấy Dư Khinh Hồng nói vậy, lại nghĩ đến tình cảnh thê lương lúc tuổi già của mình, lập tức không rét mà run.

Nhà họ Hoặc ở Đế Đô không còn ai nữa, Hoắc Chấn Đình muốn đưa bà đến Đế Đô, có thể đưa đi đâu? Không phải thật sự giống như lời Dư Khinh Hồng nói, đưa đến viện dưỡng lão chứ?

Bà cụ Hoắc run câm cập.

“Bà không đi! Bà không đến viện dưỡng lão! Bà là người nhà liệt sĩ, tại sao bà phải đến viện dưỡng lão?”

“Đúng vậy, bà nội, chông và các con của bà đều bỏ mình vì tổ quốc rồi, chú nhỏ sao có thể vì chị mà đưa bà đến viện dưỡng lão xa như vậy chứ?

Con nghe nói rất nhiều viện trưởng và y tá của viện dưỡng lão ác độc, đến lúc bà kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, nhưng làm sao được chứ?”

Dư Khinh Hồng càng nói bà cụ càng cảm thấy khủng bố.

Người một khi già rồi, không muốn rời khỏi người nhà, càng không muốn đến viện dưỡng lão nữa.

Bà ta nhìn Dư Khinh Hồng trực tiếp nhận ly nước trong tay cô ta, một hơi uống vào, không nhìn thấy nụ cười đã thực hiện được trên khóe miệng Dư Khinh Hồng.

Sau khi bà cụ uống xong, cảm thấy đâu óc choáng váng, có cảm giác buồn ngủ.

“Khinh Hồng, cường độ thuốc này hơi cao, bà có chút choáng váng.

“Không sao đâu, bà nội, bà ngủ một giấc là được rồi, ngủ đi, con ở bên cạnh trông bà.

Giọng nói ngọt ngạo của Dư Khinh Hồng, bà cụ Hoắc không nghi ngờ gì, từ từ nhäm mắt lại.

Mà bên này Thẩm Hạ Lan đương nhiên không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, cô tức giận một lúc lâu mới cảm thấy mình không cần phải tức giận.

Nhà họ Hoắc đã sớm không thừa nhận thân phận của cô rồi, chính cô vì sao vì loại máu mủ như thế mà tức giận chứ?

Nhưng mà Dự Khinh Hồng quả thật rất lộng hành, làm cô nhìn cực kỳ khó chịu.

Hôm nay cộ còn bị chú ý, vẫn luôn ở trên hotsearch không xuống được. Bộ phận PR nhà họ Diệp vẫn luôn làm việc, nhưng mà hotsearch vẫn không xuống, như vậy chỉ có nói là có người mướn thủy quân ở sau lưng, cố ý muốn bôi xấu cô.

Hôm nay tung tích Vương Quân không rõ, Tống Khinh Dao cũng không lộ diện, từ sau khi gọi xong cuộc điện thoại lần trước, Tống Khinh Dao thật sự giống như là bốc hơi khỏi nhân gian, làm cô ít nhiều có chút bất an.

Bà ta giống như là rắn độc ẩn nấp trong bóng tối, không biết lúc nào đột nhiên xuất hiện cắn người một cái.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy việc cấp bách bây giờ của mình là tìm được Tống Khinh Dao hoặc là Vương Quân trước, còn về bà cụ Hoắc và Dư Khinh Hồng, cô quyết định tạm thời thả xuống.

Cô đi đến trước máy tinh, bắt đầu tra tìm dấu vết những thủy quân kia, hy vọng từ những thủy quân này tra được gì đó.

Lời công kích những người này với cô quả thật tất khó coi, Thẩm Hạ Lan cần phải có tinh thân mạnh mẽ mới có thể chịu đựng không đi tranh luận.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Thẩm Hạ Lan nhìn chằm chằm máy tính, cả người mệt đến lả.

Diệp Ân Tuấn vẫn chưa về, Tiểu Tử làm cho cô ít cơm tối, nói Diệp Ân Tuấn có việc bận, cơm tối không ăn.

Thẩm Hạ Lan cũng không quá để ý, ăn cơm xong tiếp tục tìm kiếm manh mối, cho đến lúc mình không chịu nổi nữa, mới đứng dậy tắm rửa một cái, trực tiếp ngã xuống giường ngủ.

Lúc Diệp Ân Tuấn quay về, trời đã khuya.

Anh nhẹ tay nhẹ chân mở cửa phòng ngủ ra, nhìn dáng vẻ Thẩm Hạ Lan ngủ say dưới ánh đèn, trong lòng lập tức mềm mại.

Đấu với nhà họ Hoắc, kỳ thật anh vẫn có chút cố sức.

Trong cùng lúc còn phải quay tiền ở công ty đầu tư, không phải là chuyện dễ dàng, huống hồ anh còn phải giúp tập đoàn Hoàn Trí.

Nếu không phải lần này bà cụ Hoắc động đến Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cũng sẽ không được ăn cả ngã về không như thế, nhưng mà nhìn dáng vẻ Thẩm Hạ Lan ngủ saÿ bây giờ, anh cảm thấy tất cả những thứ mình làm đều đáng giá.

Diệp Ân Tuấn nhìn máy tính, trên máy tính vẫn có mấy lời khó coi làm Diệp Ân Tuấn vô cùng phản cảm.

Anh gọi một cuộc điện thoại cho Tống Đình: “Bộ phận PR là ngồi không sao? Mấy hôm nay sao hotsearch của mợ chủ còn chưa hạ xuống?”

“Sếp Diệp, chuyện này sau lưng có người khống chế, bộ phận PR của chúng ta đã cố gắng hết sức. Chúng tôi cũng thử làm sáng tỏ những hình ảnh này là ghép, nhưng mà rõ ràng có người không chấp nhận, thậm chí còn bôi đen mợ chủ, cho nên hiện tại khá là khó giải quyết”

Tống Đình đối với chuyện này cũng vô cùng bất đắc dĩ.

Vốn lúc đầu đây chỉ là một chuyện đàm tiếu, một hai tin tức mới lạ đi ra, dĩ nhiên tin tức này sẽ bị đè xuống dưới, dầu gì, nhà họ Diệp cũng ra mặt giải thích, đây là ghép, là có người vu hãm, theo lý thuyết chuyện này có thể bình thường trở lại rồi, nhưng mà bây giờ chẳng những không dẹp loạn, mà lại bỏi vì một số thủy quân trên mạng nói nhà họ Diệp ủy thế hiếp người, uy hiếp tin tức truyền thông gì đó, ngược lại làm cho tin tức của Thẩm Hạ Lan vẫn luôn ở trên hotsearch.

Dù sao mỗi ngày đều có người nghị luận, mỗi ngày đều có người tranh đấu, hotsearch này dù thế nào cũng không kéo xuống được.

Rõ ràng có người cố ý nhằm vào Thẩm Hạ Lan.

Diệp Ân Tuấn nghe đán án như như thế, tức giận lại có chút phiền não.

“Bảo bộ phần PR nhanh chóng đề xuất một phương án, không cần biết dùng biện pháp gì, tôi muốn dẹp cái hotsearch này là được rồi”

“Vâng, tôi sẽ cố gắng”

Tống Đình cũng rất bất đắc dĩ.

Diệp Ân Tuấn sau khi cúp điện thoại, đóng máy tính lại.

Sau khi tắm rửa qua, Thẩm Hạ Lan vẫn đang ngủ, rõ ràng hoàn toàn không biết anh đã về.

Nhìn thấy dáng vẻ không chút phòng bị như vậy của Thẩm Hạ Lan, trong lòng Diệp Ân Tuấn đương nhiên cũng mềm mại đi.

Anh lên giường, Thẩm Hạ Lan tự động nhích lại gần, tìm một vị trí thoải mái trong ngực Diệp Ân Tuấn tiếp tục ngủ.

Thẩm Hạ Lan có lẽ không biết lúc này mình mê người đến thế nào.

Sắc mặt cô hồng hào, hô hấp nhẹ nhàng, dáng vẻ hoàn toàn tin tưởng này làm cho cả người Diệp Ân Tuấn vô cùng thỏa mãn, lúc này anh giống như có cả toàn bộ thế giới.

Vì một dáng ngủ như vậy, anh đối địch với cả thế giới thì có sao?

Diệp Ân Tuấn ôm chặt Thẩm Hạ Lan, muốn làm gì đó với cô, thật sự không đành lòng quấy rầy giấc ngủ của cô, chỉ đành thôi, nhưng mà mình lại có chút khó chịu.

Vất vả sống qua một đêm, lúc ánh nắng sớm chiếu vào, Diệp Ân Tuấn còn đang ngủ, Thẩm Hạ Lan đã tỉnh lại.

Cô ít nhiều có chút mơ hồ, cảm thấy mình lại bị người ôm vào trong ngực, nhiệt độ nóng hổi và hơi thở quen thuộc này không cần nghĩ cũng biết là ai, khóe môi Thẩm Hạ Lan có chút cong lên.

Cô tự mình cũng không biết dáng vẻ lúc này của mình hạnh phúc đến mức nào, thỏa mãn đến mức nào.

Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng phác họa gương mặt Diệp Ân Tuấn, cảm thấy người đàn ông này càng ngày càng có vị đàn ông.

Cô nhẹ nhàng rời giường, không quấy rầy Diệp Ân Tuấn, định hôm nay sẽ làm bữa sáng cho Diệp Ân Tuấn, cũng không biết tối hôm qua anh mấy giờ về.

Thẩm Hạ Lan ra khỏi phòng ngủ, Tiểu Tử và Triệu Ninh đã thức dậy chăm sóc hoa cỏ rồi, hai người đang nói chuyện ngày hôm qua, không ngờ Thẩm Hạ Lan lại dậy sớm như vậy.

“Triệu Ninh, anh nói xem lần này Sấếp Diệp chống lại nhà họ Hoắc, có phần thắng không?”

Tiểu Tử vừa xới đất vừa hỏi Triệu Ninh bên cạnh.

Hai người đều đưa lưng về phía Thẩm Hạ Lan, đương nhiên không phát hiện Thẩm Hạ Lan đến, nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại vì lời nói của Tiểu Tử mà ít nhiều có chút dừng chân.

Nhà họ Diệp chống lại nhà họ Hoắc?

Có ý gì?

Triệu Ninh thở dài một hơi: “Mặc dù nhà họ Diệp lớn mạnh, nhưng mà càng là công ty phát triển lớn, càng không có nhiều vốn lưu động, thậm chí có rất nhiều hạng mục đang ngăn lại.

Nhà họ Diệp thật sự chống lại nhà họ Hoắc, khó có thể sẽ thắng, nói không chừng cả hai bên đều tổn hại”

“A? Chúng ta đây là có lòng làm chuyện xấu sao? Vốn tưởng rằng nói chuyện bà cụ Hoắc chạy đến bắt nạt mợ chủ cho Sếp Diệp là tốt cho mợ chủ, bây giờ Sếp Diệp liều mình nhắm vào nhà họ Hoäc như vậy, tôi nghe nói đêm qua cổ phiếu nhà họ Hoắc rớt đài, rất nhiều chuyện làm ăn cũng bị ảnh hưởng, tôi còn cho rằng nhà họ Diệp chúng ta thắng chứ”

Tiểu Tử có chút áy náy nói.

Triệu Ninh nhỏ giọng nói: “Nói đó sao đơn giản như chúng ta nghĩ được.

Tôi nghe nói Sếp Diệp lần này vì bà cụ Hoắc tìm đến mợ chủ gây phiền phức, cũng đưa cả công ty đầu tư của mình lên, buộc phải để cho nhà họ Hoắc trả giá thật nhiều, cũng phải để bà cụ Hoắc có thể đến tự mình xin lỗi mợ chủ. Sếp Diệp nhà chúng ta có thể nói là tức sùi bọt mép vì hồng nhan rồi.”

“Vân còn chưa dừng lại đâu, tôi nghe nói bà cụ Hoắc gọi điện thoại cho cụ nhà chúng ta, bị bà cụ châm chọc, bà chủ lớn nhà chúng ta nói, nhà họ Hoắc đã không cần đứa cháu gái này, thì cũng đừng lấy cái danh bà nội đến làm phiền mợ chủ chúng ta. Còn nói gì dù nhà họ Diệp trả giá mọi thứ, cũng không thể để mợ chủ bị uất ức. Không thể không nói, bà cụ nhà chúng ta và Sếp Diệp rất có phong phạm”

Lời nói của Tiểu Tử làm cho Thẩm Hạ Lan ngẩn người.

€ô rõ ràng không biết vì mình mà bên ngoài đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy.

Nên cầu tình cho nhà họ Hoắc sao?

Không!

Cô không biết là Diệp Ân Tuấn có làm sai không, ngược lại vì Diệp Ân Tuấn làm như vậy mà sinh lòng cảm kích, tình cảm đối với Diệp Ân Tuấn cũng dày thêm một phần.

Nhà họ Diệp và Diệp Ân Tuấn đối với cô thế nào, cô làm sao có thể không phân rõ trắng đen mà cầu tình cho bà cụ Hoắc chứ?

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy hôm nay trời thật xanh, không khí thật tươi mát, lo lắng ngày hôm qua dường như đã bị thổi bày rồi: Dù là bây giờ vẫn còn chuyện xấu quấn thân, cô vân không sợ.

Có chồng và mẹ chồng che chở như vậy, cô còn sợ gì chứ.

Thẩm Hạ Lan xoay người muốn làm bữa sáng cho Diệp Ân Tuấn, lúc này điện thoại lại vang lên.