Cục Cưng Có Chiêu

CHƯƠNG 194: DIỆP ÂN TUẤN CŨNG LÀ NGƯỜI, KHÔNG PHẢI LÀ THẦN TIÊN




Thẩm Hạ Lan đột nhiên bừng tỉnh.

Cô vừa mới nói muốn tiếp tục đi cùng với Diệp Ân Tuấn, phải là một người phụ nữ xứng với Diệp Ân Tuấn, bây giờ con gái của cô vẫn đang chờ cô đứng lên để chăm sóc cho con bé, con trai của cô còn không biết đang ở chỗ nào chờ cô đến cứu, sao cô có thể bị khó khăn ngắn ngủi làm cho gục ngã được chứ.

Cô là Thẩm Hạ Lan!

Trận hỏa hoạn vào năm năm trước, ông trời cũng không lấy mạng của cô đi, bây giờ chút cản trở nhỏ nhoi như thế thì có gì ghê gớm đâu.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên có dũng khí rất lớn.

“Mẹ, con biết mình phải làm như thế nào rồi.”

Hai mắt của Thẩm Hạ Lan đã trong trẻo.

Cô vẫn rất lo lắng, vẫn rất khó chịu, thậm chí là muốn làm bạn tâm sự ở bên trong phòng phẫu thuật, biết là Thẩm Nghê Nghê phẫu thuật còn phải trải qua đau đớn như thế nào, nhưng mà giờ phút này cô cũng hiểu là mình lên làm cái gì.

Bà cụ Diệp vui mừng nở nụ cười.

“Để mẹ đi mua thức ăn cho con, con ăn nhiều ít gì cũng được, để mẹ kêu Diệp Tranh đến với con.”

“Dạ.”

Thẩm Hạ Lan không từ chối.

Thật ra thì cô rất muốn cùng đi đến phòng phẫu thuật, nhưng mà khi nhìn thấy có nhiều chuyên gia được Tống Đình dẫn đến phẫu thuật, Thẩm Hạ Lan vẫn quay người trở về phòng bệnh của mình.

Lông mày của Diệp Tranh nhíu chặt lại một chỗ, cậu bé thế mà lại không biết mẹ bị bệnh.

Nhìn Thẩm Hạ Lan trở về phòng bệnh của mình, Diệp Tranh vội vàng đi theo.

“Mẹ ơi, mẹ thật sự bị bệnh hả, rốt cuộc là mẹ bị gì vậy?”

Diệp Tranh rất lo lắng, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan cười nói: “Mẹ không có chuyện gì đâu, mà chỉ là hơi mệt mỏi một chút thôi, chỉ là lười biếng một chút. Con yên tâm đi, mẹ sẽ khỏe thôi.”

“Có phải là có người xấu bắt nạt mẹ không, mẹ nói cho con biết đi, để con nhờ thầy huấn luyện Diêm dạy dỗ bọn họ.”

Diệp Tranh thở phì phò.

Thẩm Hạ Lan cười nói: “Không có, mẹ rất khỏe.”

“Nhưng mà bà nội nói là mẹ bị bệnh mà.”

“Bệnh của mẹ là tâm bệnh, ngoại trừ mẹ ra thì cũng không ai giúp được mẹ đâu.”

Thẩm Hạ Lan sờ đầu của Diệp Tranh, lại suy nghĩ đến Thẩm Minh Triết lần nữa.

Nếu như Thẩm Minh Triết biết cô bị bệnh, biết tình huống hiện tại của Nghê Nghê, có phải là cậu bé sẽ gấp gáp trở về không?

Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình sắp điên rồi.

Cô không tin là Thẩm Minh Triết đã bị giết.

Cái thằng nhóc đó đã nói tuyệt đối sẽ không rời khỏi mình nhanh như vậy, không phải sao?

Diệp Tranh nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Hạ Lan đang nhìn về phía mình có chút lơ đãng, biết là cô lại đang nhớ đến Thẩm Minh Triết.

Cậu bé thật sự hi vọng mình có thể thay thế Thẩm Minh Triết, nếu như lúc đó để lão đại chạy rồi có thể là mẹ sẽ không đau lòng như vậy, ba cũng sẽ không khó chịu như vậy.

Lão đại rất thông minh, làm cái gì cũng giỏi hơn so với cậu bé, nếu như lão đại ở đây chắc chắn sẽ để cho mọi người vui vẻ.

Diệp Tranh lại khó chịu lần nữa.

“Mẹ ơi, con nhất định sẽ tìm được lão đại.”

“Ngoan.”

Lúc Thẩm Hạ Lan và Diệp Tranh nói chuyện với nhau, bà cụ Diệp mang cháo gạo đi vào.

Nghe thấy mùi cháo, Thẩm Hạ Lan thật sự buồn nôn, nhưng mà cô nhớ đến Diệp Ân Tuấn, nhớ đến Thẩm Nghê Nghê.

Cô cố gắng kìm nén cơn buồn nôn, nhận lấy bát cháo gạo, thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ dẫn Diệp Tranh ra ngoài đi, một mình con là được rồi.”

“Có thể chứ?”

Bà cụ Diệp có chút lo lắng.

Mặc dù là bà cụ hy vọng Thẩm Hạ Lan có thể đứng lên chiến thắng bản thân mình, nhưng mà cuối cùng vẫn có chút không yên lòng.

Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, kiên định nói: “Con có thể.”

Cô có sự kiêu ngạo của cô, sự yếu đuối của cô thì ngoại trừ Diệp Ân Tuấn ra, ai cũng không muốn để cho người đó nhìn thấy.

Sự chật vật của cô, khổ sở của cô chỉ cần là người yêu cô, hiểu cô biết là được rồi.

Bà cụ Diệp nhìn thấy sự kiêu ngạo của Thẩm Hạ Lan, nhẹ gật đầu nói: “Vậy mẹ và Diệp Tranh ở ngoài cửa, con có chuyện gì thì cứ gọi bọn mẹ.”

“Vâng!”

Bà cụ Diệp dẫn theo Diệp Tranh rời khỏi, mặc dù Diệp Tranh rất không vui nhưng mà cũng không tiếp tục giãy dụa.

Lúc ở trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại có một mình Thẩm Hạ Lan, cô nhìn bát cháo gạo, trong dạ dày lại sôi trào một lần nữa.

Còn chưa ăn đã bắt đầu khó chịu rồi.

Cô biết là suy nghĩ của mình lại đang rối rắm.

Có rất nhiều chuyện xuất hiện ở trong đầu, đặc biệt là đoạn thời gian ở trên thuyền, quả thật giống như là một cơn ác mộng đang quấn quanh Thẩm Hạ Lan.

Cô run rẩy co người lại, thậm chí muốn đổ bát cháo lên trên mặt đất.

Nhưng mà lúc này điện thoại di động của cô lại bị cô đụng một cái.

Điện thoại này là do Diệp Ân Tuấn mới mua cho cô, trên màn hình là tấm ảnh chụp chung của hai người bọn họ, thoạt nhìn có vẻ như là Diệp Ân Tuấn thừa dịp lúc cô ngủ mà chụp lén.

Nhìn ánh mắt dịu dàng như nước của Diệp Ân Tuấn trên màn hình điện thoại di động, trái tim của Thẩm Hạ Lan chợt nhói lên một cái.

Anh vất vả như vậy, đau khổ như vậy để chống đỡ gia đình tan thành mảnh nhỏ, sao cô có thể tiếp tục để anh lo lắng được đây.

Chỉ cần Diệp Ân Tuấn ở đây, chỉ cần Nghê Nghê ở đây, cô không còn sợ hãi cái gì nữa, không phải sao?

Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi, cầm lấy muỗng đút cháo vào trong miệng của mình.

Vẫn là không có mùi vị gì, thậm chí còn mang theo chút buồn nôn, nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại cố gắng kiềm chế mình, không để cho mình chạy vào trong phòng vệ sinh, trong đầu của cô lại nhớ đến phong thái tỏa sáng, vẻ đẹp trai ngời ngời khi vừa mới gặp Diệp Ân Tuấn.

Cô đột nhiên nở nụ cười.

Lúc đó Diệp Ân Tuấn giống như là ánh mặt trời hấp dẫn lực chú ý của mọi người, đặc biệt là sự mến mộ của con gái, đi đến đâu cũng đều có tiếng hò hét.

Mặc dù là lúc đó cô cũng thích Diệp Ân Tuấn, nhưng mà cô không có dũng khí giống như những cô gái đó, chỉ có thể trốn ở một góc nhìn Diệp Ân Tuấn giống như là thiên thần đi ngang qua.

Bây giờ người đàn ông như thiên thần đó đã trở thành người đàn ông của cô, thậm chí còn có hai bé cưng vô cùng đáng yêu cùng với cô, cô có lý do gì mà lại làm khó mình.

Những việc và những người không nhìn được ở trước mắt của Diệp Ân Tuấn có là cái thá gì đâu.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên nghĩ thông suốt cái gì đó.

Cô từ từ nhai, sau đó lại nuốt xuống.

Cũng không khó khăn giống như trong tưởng tượng, cũng không bế tắc như vậy.

Cô bắt đầu ăn muỗng thứ hai, mỗi thứ ba...

Từ từ đút vào một bát cháo, mặc dù cũng không có mùi vị gì như cũ, nhưng mà cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ là thỉnh thoảng muốn nôn nhưng cũng bị cô ép xuống.

Thẩm Hạ Lan đặt bát xuống, cảm thấy đã không tiêu.

Dù sao thì đoạn thời gian dài như vậy vẫn chưa ăn cái gì, đột nhiên lại ăn một bát cháo gạo, tiêu hóa không tốt là chuyện bình thường.

Cô đứng dậy rót cho mình một ly nước ấm từ từ uống.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Thẩm Hạ Lan đang dần dần thích ứng với loại cảm giác này, mặc dù là cảm giác trong dạ dày vẫn không tốt lắm, nhưng mà rất phong phú, lắng đọng, cô cũng không còn nôn mửa nữa.

Đây là một khởi đầu tốt.

Thẩm Hạ Lan dựa ở trên giường.

Cô biết là bây giờ mình cần phải nghỉ ngơi một lát, bảo tồn thể lực mới có thể thay thế Diệp Ân Tuấn.

Nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh thân thể co rút của Thẩm Nghê Nghê, nhưng cô lại ép buộc mình phải ngủ.

Sức lực của mỗi người đều có hạn.

Diệp Ân Tuấn cũng là người không phải là thần tiên

Vì để chăm sóc cho cô, ba ngày trời Diệp Ân Tuấn vẫn chưa chợp mắt, anh còn có thể kiên trì được bao lâu nữa, ai cũng không rõ ràng.

Căn bệnh của Nghê Nghê không dễ làm dịu, ở bên cạnh phải luôn có người canh chừng xuyên suốt, mặc dù là bà cụ Diệp cũng có thể chăm sóc cho Nghê Nghê, nhưng mà dù sao cũng không có thể để cho đứa trẻ yên tâm giống như là có mẹ ruột ở bên cạnh.

Thẩm Hạ Lan bắt đầu tự thôi miên mình, cố gắng để cho đầu óc của mình thả lỏng, sau đó tiến vào trạng thái ngủ.

Bà cụ Diệp và Diệp Tranh ở bên ngoài vẫn luôn không nghe thấy âm thanh của Thẩm Hạ Lan, cũng không có bất cứ tiếng vang nào khác, bà cụ Diệp hơi lo lắng, nhưng mà lại không biết là mình có cần phải đi vào hay không.

Diệp Tranh lại càng sốt ruột, ghé ở trên cửa nhìn vào bên trong, lại bị bà cụ Diệp túm cổ áo trở về.

“Cháu đừng có làm rộn.”

“Nhưng mà một chút âm thanh mà mẹ cũng không có gì hết.”

Xưng hô của Diệp Tranh với Thẩm Hạ Lan như vậy làm cho bà cụ Diệp ngây ra một lúc, nhưng mà cũng rất vui mừng.

“Tin tưởng mẹ của cháu, mẹ cháu rất kiên cường, vì cháu, vì Nghê Nghê, còn có Minh Triết nữa, con bé cũng sẽ kiên cường. Bây giờ cháu chính là cháu cả của nhà họ Diệp, có rất nhiều chuyện đều phải giữ sự bình tĩnh, có biết không?”

“Bà nội ơi, cái gì gọi là cháu cả ạ?”

Diệp Tranh nhíu mày không biết rõ.

Bà cụ Diệp cười nói: “Cháu cả chính là đứa bé có độ tuổi lớn nhất ở trong nhà, vào thời cổ đại trong một gia đình lớn cháu cả cần phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm và nghĩa vụ, cần phải bảo vệ tốt cho em trai và em gái.”

“Vậy thì Minh Triết là em trai của cháu ạ?”

“Đương nhiên rồi.”

“Cháu nhất định sẽ tìm được cậu ấy, sau đó sẽ bảo vệ cho cậu ấy thật tốt.”

Diệp Tranh thề thốt đảm bảo, sự cố lần này đã làm cho cậu bé trưởng thành không ít.

Bà cụ Diệp vô cùng được an ủi, nhưng mà lại lo lắng cho Thẩm Hạ Lan, cuối cùng đã hơn nửa tiếng đồng hồ bà vẫn nhịn không được mà mở cửa phòng ra, bước vào lại phát hiện Thẩm Hạ Lan đã ngủ thiếp đi.

Cô đã ăn hết bát cháo, thậm chí còn uống chút nước, bây giờ mặc dù ngủ nhưng cũng không phải là rất yên ổn, nhưng mà quả thật là đã ngủ rồi.

Cuối cùng bà cụ Diệp cũng có thể thở một hơi nhẹ nhõm.

Lúc này Thẩm Hạ Lan có thể làm ra hành động như vậy để bà cụ lau mắt mà nhìn.

Xem ra là năm năm qua bà đều không hiểu rõ cô gái Thẩm Hạ Lan này.

Cô kiên cường nhịn nhục, biết lúc nào mình nên làm cái gì, sẽ không để cho cảm xúc lấn át lý trí, sẽ để cho mình duy trì đầu óc tỉnh táo để suy nghĩ vấn đề.

Một người phụ nữ như vậy chắc chắn sẽ trở thành nữ chủ nhân mới của nhà họ Diệp, chỉ là bà có chút lo lắng Diệp Ân Tuấn có tình cảm sâu nặng, đã bởi vì vậy mà chịu khổ một chút.

Nhưng mà đây cũng là chuyện vợ chồng trẻ bọn họ, bà cũng không quản được, chỉ hi vọng bọn nhỏ vui vẻ là tốt rồi.

Diệp Tranh tưởng là Thẩm Hạ Lan đã ngất xỉu, vội vàng bước lên hỏi: “Bà nội, mẹ bị ngất ạ, có cần cháu đi với bác sĩ không?”

“Xuỵt, mẹ của cháu chỉ là đang ngủ mà thôi, chúng ta đừng làm phiền mẹ, để mẹ nghỉ ngơi cho thật tốt có được không nào?”

“Dạ!”

Nghe thấy Thẩm Hạ Lan ngủ rồi, Diệp Tranh mới yên tâm.

Cậu bé không tự chủ ngáp một cái, lại cố gắng chống đỡ.

Bà cụ Diệp nhìn thấy cậu bé như thế này thì cũng đau lòng: “Cháu cũng ngủ cùng với mẹ một lát đi.”

“Cháu không muốn, cháu còn phải đợi em gái ra nữa, phải biết được em ấy có khỏe không.”

Diệp Tranh kiên cường nói.

Bà cụ Diệp thấp giọng nói: “Không có chuyện gì đâu, nghe lời, đi ngủ một lát, chờ đến lúc em gái ra rồi thì cháu mới có thể có tinh thần chơi cùng với con bé được chứ.”

“Vâng ạ.”

Diệp Tranh không bò lên trên giường của Thẩm Hạ Lan mà là nằm xuống trên chiếc giường nhỏ ở bên cạnh, không bao lâu sau liền ngủ mất.

Bà cụ Diệp đắp chăn xong cho cậu bé, lúc này mới đi ra khỏi phòng bệnh.

Thẩm Nghê Nghê vẫn còn đang được cấp cứu ở trong phòng phẫu thuật, cũng không biết là những chuyên gia đó sẽ đưa ra kết luận như thế nào, chỉ là Diệp Ân Tuấn đang lo lắng chờ đợi.

Bà cụ Diệp đi lên phía trước, đột nhiên hai mắt lại tối sầm, cả người hôn mê bất tỉnh.

“Mẹ...”

Trái tim của Diệp Ân Tuấn đột nhiên bị níu chặt, lập tức ôm lấy bà cụ Diệp đưa vào trong một căn phòng cấp cứu khác.

Đến giờ phút này, Diệp Ân Tuấn mới nhớ đến mình không để ý đến một vấn đề rất quan trọng, đó chính là báo cáo kiểm tra sức khỏe của bà cụ Diệp.