Cục Cưng Có Chiêu

CHƯƠNG 186: CÔ BỊ BỆNH RỒI




Khi Diệp Ân Tuấn còn muốn nói gì đó với Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan đã ngất đi.

Anh bị dọa sợ đến thất sắc, vội vàng lau khô người của Thẩm Hạ Lan, sau khi thay bộ đồ ngủ thì bế ra ngoài.

Bộ đồ ngủ mặc trên người Thẩm Hạ Lan có hơi rộng, giống như cái bao bố, càng thêm kích thích ánh mắt của Diệp Ân Tuấn.

Anh mau chóng lau sạch giọt nước mặt trên khóe mi, gọi bác sĩ đến.

Bác sĩ kiểm tra toàn thân cho Thẩm Hạ Lan, phát hiện trừ vết thương trên người cô ra, Thẩm Hạ Lan không có vết thương khác hoặc vết thương kín, chỉ là vì cơ thể quá suy nhược mới thành như thế, hơn nữa chức năng tiêu hóa của Thẩm Hạ Lan bị rối loạn, khoảng thời gian này không nên ăn đồ có quá nhiều dầu mỡ.

Nghe những điều này từ miệng của bác sĩ, Diệp Ân Tuấn có thể tưởng tượng được Thẩm Hạ Lan đã chịu khổ như thế nào.

Thế nào chức năng tiêu hóa lại bị rối loạn?

Tống Đình nghe nói Thẩm Hạ Lan trở về rồi, muốn đến đây, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn cản lại bên ngoài cửa.

“Đi tra những người bị bắt cóc đó ở trên thuyền ăn cái gì?”

Diệp Ân Tuấn muốn biết mọi thứ.

Tống Đình rất nhanh đã cho anh đáp án.

“Diệp tổng, những người đó ở trên thuyền đều ăn đồ ăn ôi thiu, bọn họ căn bản không coi những người này là con người, sỉ nhục đánh mắng, tùy ý lăng nhục bọn họ, thậm chí có khi sẽ ép bọn họ uống nước đái của bọn họ làm niềm vui.”

Tống Đình khi nghe thấy những điều này thì có hơi do dự có nên nói cho Diệp Ân Tuấn hay không, nhưng cuối cùng anh ta vẫn nói cho Diệp Ân Tuấn biết.

Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn khó coi đến đáng sợ, nhưng cái gì cũng không nói, sau khi lạnh nhạt quay người trở lại phòng bệnh.

Thẩm Hạ Lan còn đang ngủ, nhưng cô ngũ không được an ổn, hai tay ôm hai chân cuộn cả người lại, giống như con tôm.

Diệp Ân Tuấn cố thử để cơ thể của cô thả lỏng, nhưng lại không có thành công. Thẩm Hạ Lan trong giấc mơ hình như đang dùng toàn bộ sức lực để bảo vệ bản thân.

Đây là một loại phương thức bảo vệ trong vô thức, nhưng lại khiến người khác nhìn mà đau lòng không thôi.

Diệp Ân Tuấn cởi giày, lên giường, ôm Thẩm Hạ Lan vào trong lòng, thấp giọng nói: “Không sợ không sợ, anh ở bên cạnh em, mọi chuyện đều đã qua rồi. Hạ Lan, thả lỏng bản thân, đừng làm hại chính mình, anh là Diệp Ân Tuấn.”

Lúc mới đầu nói, Thẩm Hạ Lan căn bản không nghe vào, cô vô thức kháng cự, tránh né, thậm chí cắn vào cổ tay của Diệp Ân Tuấn, trên cánh tay, chỉ cần có thể cắn được thì cô đều cắn.

Cô giống như một con mèo đêm, giơ ra tất cả móng vuốt để bảo vệ bản thân.

Không lâu sau trên người Diệp Ân Tuấn đều là vết thương, nhưng anh không cảm thấy đau, bởi vì đau đớn trong tim còn đau hơn vết thương bên ngoài.

Một cô gái đã từng vui vẻ biết bao nhiêu, hiện nay trở thành dáng vẻ này, là lỗi của ai chứ?

Là lỗi của anh!

Là anh không bảo vệ được cô, mới khiến cô trải qua tất cả những chuyện này.

Diệp Ân Tuấn để mặc Thẩm Hạ Lan cắn, nhưng cố chấp không chịu buông tay.

Cuối cùng Thẩm Hạ Lan cắn mệt rồi, lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu, có điều đã thả lỏng hơn rất nhiều.

Diệp Ân Tuấn cuối cùng cũng ôm chặt cô vào trong lòng, nhưng lại phát hiện cô đang run rẩy, vô thức kháng cự.

Cô có thể ngửi được hơi thở và mùi hương của Diệp Ân Tuấn, nhưng cơ thể lại không tự chủ làm ra phản ứng trực tiếp nhất.

Trong giấc mơ, những cô gái có nhan sắc bình thường ở chiếc thuyền, giống như hàng hỏa bị người ta quăng lên boong tàu, ở trước mặt tất cả mọi người bị lột sạch quần áo, bị mấy kẻ cầm thú đó dày vò.

Những tiếng kêu khóc đó, tiếng cầu cứu, ở trên biển rõ ràng trở nên vô lực như thế, không ai giúp đỡ như thế.

Đó chính là địa ngục nhân gian, là đau đớn không có hy vọng.

Nếu như không phải vì mấy người có nhan sắc cần đem bán đấu giá, Thẩm Hạ Lan cũng không biết mình có thể chịu nổi tất cả chuyện đó không nữa.

Rất nhiều cô gái vì bị chà đạp mà chết, sau đó cơ thể không tấc vải bị ném xuống biển, chôn thây trong biển lớn mênh mông.

Mới đầu xung quanh chật chội, ngay cả cử động cũng không được, dần dần có chút khoảng trống, có không gian hoạt động, nhưng cảm giác khiếp sợ và cảm giác tuyệt vọng đè nén trong lòng mỗi người giống như từ mọi hướng đổ dồn lại, hoàn toàn nuốt chửng bọn họ.

“Đừng mà! Đừng mà!”

Thẩm Hạ Lan giãy giụa, la hét, lại không thể tỉnh từ trong cơn ác mộng lại.

Cả người cô ướt đẫm mồ hôi lạnh.

“Hạ Lan, em tỉnh lại, tỉnh lại.”

Diệp Ân Tuấn không nhìn nổi cô bị hành hạ trong giấc ngủ như vậy nữa, hy vọng có thể lay cô tỉnh, nhưng hiệu quả không quá lớn.

Hình ảnh trong mơ Thẩm Hạ Lan xoay chuyển, quay lại trong căn phòng của Đường Trình Siêu.

Cô bị Đường Trình Siêu trói trên giường, những đàn ông hoàn mỹ trước kia lúc này lại đột nhiên trở thành ác ma dưới địa ngục, dữ tợn xé rách quần áo của cô, muốn cô.

“Không!”

Thẩm Hạ Lan kêu khóc, nước mắt chảy ra ướt đẫm gương mặt của cô, nhưng cơn ác mộng đó giống như một lời nguyền, khống chế Thẩm Hạ Lan, khiến cô không giãy ra được.

“Đừng chạm vào tôi! Tránh ra! Tránh ra!”

Thẩm Hạ Lan kêu khóc, hai tay khua khoắng không ngừng, có khi vô thức đập vào mặt của Diệp Ân Tuấn, sức lực nhiều khiến Diệp Ân Tuấn cảm thấy răng có hơi đau.

Anh đau lòng không thôi, lại không gọi Thẩm Hạ Lan tỉnh được, trong lúc bất lực chỉ đành cúi đầu, hôn sâu với Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan giống như chú con bị dọa sợ, dùng răng cắn chặt lưỡi của Diệp Ân Tuấn, hận không thể cắn đứt lưỡi của đối phương.

Diệp Ân Tuấn không để tâm, không phải không đau, mà là đau trong xương tủy, trong trái tim, cũng không bằng cô dày vò bản thân như này.

Nếu đã gọi không tỉnh, vậy thì cùng trầm luân đi, ít nhất trong cơn ác mộng này còn có người ở bên cô, có lẽ cô sẽ không cảm thấy cơ đơn như vậy nữa.

Vị của máu tươi lan trong khoang miệng, càng lúc càng nồng, càng lúc càng nồng.

Cuối cùng Thẩm Hạ Lan tỉnh lại.

Khoảnh khắc tỉnh lại đó, cả người cô đều ngã quỵ, đối với một màn trước mắt có hơi mơ hồ.

Khóe miệng của Diệp Ân Tuấn rỉ máu, máu tươi, nhìn rất kích thích thị giác, mà trong không miệng mùi máu tanh đó khiến cô rất nhanh hiểu được điều gì đó.

“Xin lỗi, Ân Tuấn, xin lỗi, em không phải cố ý, em...”

Diệp Ân Tuấn lần nữa dùng nụ hôn thâm tình chặn miệng của cô lại.

Anh hôn rất cẩn thận, rất dịu dàng, rất thương tiếc.

Mắt của Thẩm Hạ Lan chọc cho đau nhói, cuối cùng vẫn khóc.

Cô không muốn khóc.

Cô không phải một cô gái yêu đuối, càng không phải một cô gái thích khóc, nhưng tại sao bây giờ động một tí thì khóc rồi?

Thẩm Hạ Lan muốn đẩy Diệp Ân Tuấn ra, nhưng cánh tay của Diệp Ân Tuấn giống như gọng kìm ôm chặt lấy cô, khiến cô không giãy ra được.

Ở trong loại lực lượng tuyệt đối này, Thẩm Hạ Lan dường như nghe thấy tiếng lòng của Diệp Ân Tuấn.

Người đàn ông thâm trầm này, cho dù đau lòng, cho dù yêu cũng đều lặng lẽ như thế.

Cô đột nhiên chuyển bị động thành chủ động, điên cuồng cuốn lấy Diệp Ân Tuấn.

Mọi thứ đều kịch liệt như thế, thuận nước đẩy thuyền như thế.

Khi hai người hợp thành một, Thẩm Hạ Lan khẽ thở dài, loại găng khít hòa hợp này, giống như hai hình tròn ghép lại, cuối cùng viên mãn, biết đủ rồi.

Diệp Ân Tuấn cố gắng đè nén sự xúc động của mình, tận lực không làm đau Thẩm Hạ Lan, thấy cố ẩn nhẫn như thế, Thẩm Hạ Lan lần thở dài, kéo đầu của anh xuống, chủ động đưa chiếc lưỡi thơm tho của mình vào.

Đoàng một tiếng, tất cả lý trí của Diệp Ân Tuấn hoàn toàn sụp đổ.

Anh bắt đầu say đắm, bắt đầu luận động, bắt đầu tận tình chiếm đoạt.

Khi tất cả mọi thứ hoàn toàn đạt đến đỉnh điểm, giống như vạn hoa đua nở, vạn hoa đồng loạt nở, trong nháy mắt tất cả các ngôi sao bừng sáng, lấp đầy tất cả sự trống rỗng.

Thẩm Hạ Lan mệt mỏi nằm bò trên ngực Diệp Ân Tuấn, nghe tiếng tim đập khỏe khoắn của anh, lại không biết mình nên nói cái gì.

Lúc này hình như nói cái gì cũng có thể phá vỡ sự đẹp đẽ này.

Diệp Ân Tuấn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Thẩm Hạ Lan, hôn nhẹ lên lông mày của cô, dường như chưa khôi phục từ trong cảm xúc vừa rồi.

Hai người ôm nhau rất lâu rất lâu, Thẩm Hạ Lan cũng không có động đậy.

Diệp Ân Tuấn cúi đầu nhìn, cô vậy mà ngủ rồi.

Có điều khóe môi của Thẩm Hạ Lan mang theo nụ cười, rạng rỡ như vậy, say đắm lòng người như thế.

Diệp Ân Tuấn khẽ cong môi, hôn lên đôi môi anh đào của cô, ôm cô đi tắm, sau đó thu thập xong cho Thẩm Hạ Lan, lúc này mới nằm bên cạnh cô.

Hiện nay anh cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn cùng Thẩm Hạ Lan, một đời một kiếp sống trọn già.

Dần dần, Diệp Ân Tuấn cũng có hơi buồn ngủ, anh mãn nguyện nhắm mắt lại, ngủ một giấc an ổn nhất từ sau khi Thẩm Hạ Lan và Thẩm Minh Triết mất tích.

Giữa chừng Tống Đình qua đây, nhưng lại không có vào làm phiền, thậm chí ở bên ngoài treo bảng cấm làm phiền.

Bà cụ Diệp cũng đến, khi bà ta biết Diệp Ân Tuấn mang Thẩm Hạ Lan trở về thì mỉm cười, cuối cùng cái gì cũng không nói mà rời khỏi.

Diệp Tranh và Thẩm Nghê Nghê căn bản không biết bọn họ đã trở về, tự nhiên không có người đến quấy rầy.

Giấc ngủ này của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan ngủ thẳng đến tối.

Diệp Ân Tuấn vì đói mà tỉnh lại.

Khi anh mở mắt ra mới phát hiện Thẩm Hạ Lan đang không chớp mắt mà nhìn anh chằm chằm, ánh mắt đó khiến anh có hơi đau lòng.

“Sao vậy?”

Diệp Ân Tuấn vừa ngủ dậy, giọng nói còn có hơi khàn.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu, lại không chịu buông Diệp Ân Tuấn ra, dường như buông ra rồi thì anh sẽ bay mất.

Loại cảm xúc bất an này khiến Diệp Ân Tuấn có hơi đau lòng.

“Anh đi làm chút gì cho em ăn có được không?”

“Em không đói.”

Thẩm Hạ Lan nói rồi, vẫn không chịu buông Diệp Ân Tuấn ra.

Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Anh đói rồi, lát nữa cùng anh ăn chút gì đó có được không?”

Thẩm Hạ Lan đã trầm mặc.

Khi Diệp Ân Tuấn tưởng cô sẽ không trả lời, Thẩm Hạ Lan mới gật đầu nói: “Được, nhưng em ăn không nhiều.”

“Không sao. Cứ coi như là cùng anh ăn.”

Khi Diệp Ân Tuấn vén chăn ra, mặt của Thẩm Hạ Lan cuối cùng vẫn đỏ ửng.

Khi Diệp Ân Tuấn nhìn thấy một màn này, khóe môi hơi cong lên.

Anh đưa tay búng nhẹ vào cái mũi của cô, cưng chiều nói: “Đã là vợ chồng già cả rồi, còn xấu hổ?”

Thẩm Hạ Lan không nói gì, trực tiếp kéo chăn che bản thân lại, nhưng không che đậy được rặng mây đỏ trên mặt.

Thẩm Hạ Lan như vậy coi như có chút sinh khí rồi, cũng khiến tâm trạng của Diệp Ân Tuấn tốt hơn rất nhiều.

Anh mặc quần áo đi ra cửa, Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy căn phòng thật trống trải, không có cảm giác an toàn, thậm chí còn cảm thấy không biết trong góc nào đó có cặp mắt đang nhìn cô.

Thẩm Hạ Lan run rẩy, dùng chăn quấn chặt mình lại, những vẫn cảm thấy có cặp mắt lạnh lẽo đó nhìn chằm chằm cô, như hình với bóng.

Cô biết mình bị bệnh rồi, đây là một loại ảo giác, nhưng cô lại không khắc chế được. Cô không dám một mình ở đây, càng không dám một mình đối diện với căn phòng trống trải.

Thẩm Hạ Lan túm chặt chiếc chăn lăn xuống giường, trực tiếp chui vào gầm giường. Cô thu mình ở trong góc tường, giống như chỉ có bóng tối mới có thể mang đến cho cô một chút cảm giác an toàn.