Cục Cưng Có Chiêu

Chương 650




CHƯƠNG 650: NGUYÊN TẮC CƠ BẢN CỦA MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG TỐT

Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn lập tức trở nên khó coi.

Anh đi đến phía trước, nói với người đàn ông kia: “Anh trai, đổi chỗ có được không?”

Người đàn ông kia nhìn Diệp Ân Tuấn, lười biếng nói: “Không đổi.”

Diệp Ân Tuấn cố gắng đè nén sự bất mãn trong lòng mình lại: “Chúng tôi là vợ chồng, anh đổi chỗ một chút đi có được không. Thế này, chỉ cần anh chịu đổi chỗ với tôi, tôi đưa anh một nghìn đô.”

Người đàn ông ngơ ra, anh ta nhìn Thẩm Hạ Lan, rồi lại nhìn Diệp Ân Tuấn, thấy Thẩm Hạ Lan không nói gì, trông còn rất xinh đẹp, lập tức nói: “Không đổi.”

Diệp Ân Tuấn thật sự rất muốn ném người đàn ông này ra ngoài, nhưng anh thấy đôi mắt nghịch ngợm kia của Thẩm Hạ Lan, cơn giận lập tức không thể đè nén lại nữa.

“Hai nghìn đô!”

Lời của Diệp Ân Tuấn khiến những người xung quanh có chút ngứa ngáy.

“Chúng tôi đổi cho hai người, hai nghìn đô đưa cho chúng tôi được không?”

Thẩm Hạ Lan thấy có người tích cực như vậy, không khỏi thở dài một tiếng.

Vẫn là tiền có sức hấp dẫn nhất!

Cô bất lực nhìn Diệp Ân Tuấn, đồng ý với đề nghị của người đằng sau.

Người đàn ông ở giữa lập tức sốt ruột.

“Người đẹp, hai người thật sự ở bên nhau sao? Vậy tôi đổi cho anh ta, tôi thấy cô không nói gì, tưởng rằng anh ta muốn nhân cơ hội này chiếm hời của cô.”

Khóe môi Diệp Ân Tuấn khẽ co giật.

Anh trông giống tên đểu cáng lắm sao?

Thẩm Hạ Lan lại cười lắc lắc đầu, bày tỏ nghe theo lời Diệp Ân Tuấn, cho Diệp Ân Tuấn mặt mũi.

Diệp Ân Tuấn vẫn còn ghi hận ánh mắt người đàn ông này nhìn anh ban nãy, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, chúng tôi không đổi với anh nữa.”

Nói xong, anh và Thẩm Hạ Lan đổi chỗ cho người ở phía sau.

Được ngồi với Thẩm Hạ Lan như ý nguyện, tâm trạng của Diệp Ân Tuấn lập tức trở nên tốt hơn, khóe miệng cũng nhếch lên.

Cảm thấy anh dễ thỏa mãn giống hệt một đứa trẻ.

Cô thích dựa vào cửa sổ nhìn ra bầu trời xanh bên ngoài, Diệp Ân Tuấn cũng không giành với cô, thành thực ngồi ở vị trí giữa.

Rất nhanh máy bay đã cất cánh, người xung quanh bắt đầu trở nên yên tĩnh.

Thẩm Hạ Lan cảm nhận được cứ một lúc là Diệp Ân Tuấn lại đổi chân, một lúc lại điều chỉnh vị trí, cô biết, Diệp Ân Tuấn không quen ngồi khoang phổ thông.

Không gian ở khoang phổ thông khá hẹp, một người cao một mét tám lăm như anh ngồi đây, lại còn là ngồi ở giữa, trái phải đều có người, càng không dễ chịu hơn.

Cô không khỏi giơ tay ra, kéo Diệp Ân Tuấn, lấy điện thoại ra viết: “Hay là đổi khoang đi, chuyến bay hơn sáu tiếng cơ, như vậy thì anh khổ quá rồi.”

“Em đi cùng anh?”

Thẩm Hạ Lan thấy ánh mắt mong chờ của anh, cuối cùng vẫn mềm lòng.

Cô thì không sao cả, chỉ là Diệp Ân Tuấn khá khó chịu.

Lúc Thẩm Hạ Lan do dự, Diệp Ân Tuấn đã nhìn ra, Thẩm Hạ Lan thích kiểu không khí bình thường như vậy.

Anh nắm tay Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Thôi, cứ ở đây đi, cũng rất tốt.”

Thẩm Hạ Lan thấy anh mở mắt nói bừa, trong lòng không biết là có cảm xúc gì.

Cô quay mặt đi, nhìn khung cảnh bên ngoài, nói với bản thân, Diệp Ân Tuấn tự mình chuốc khổ, không trách cô được.

Diệp Ân Tuấn thấy cô không để ý đến mình nữa, cũng không biết Diệp Ân Tuấn bị làm sao, không thể nào hỏi được, chỉ có thể lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tống Đình.

“Tiền thưởng tháng này có phải cậu không cần nữa hay không? Lại dám đặt khoang phổ thông cho tôi!”

Lúc Tống Đình nhìn thấy tin nhắn thì có chút bất lực.

“Tổng giám đốc Diệp, là anh nói muốn trải qua cuộc sống của người bình thường, người bình thường ngồi khoang phổ thông rất nhiều đó!”

“Được, ngồi khoang phổ thông thì cũng thôi đi, cậu còn dám không cho chúng tôi ngồi cùng nhau, cậu muốn làm gì?”

Đây mới là điều khiến Diệp Ân Tuấn tức giận nhất.

Vừa nghĩ đến ánh mắt người đàn ông ban nãy nhìn mình, anh lại hận không thể lôi Tống Đình ra đập một trận.

Tống Đình lại cười híp mắt nói: “Hết cách, lúc đặt vé đã quá muộn rồi, tổng giám đốc Diệp anh lại quá vội, hết chỗ ngồi cùng nhau rồi.”

“Có cái rắm! Nếu cậu muốn sắp xếp thì sao lại không sắp xếp được chứ.”

Diệp Ân Tuấn không thèm tin lời vớ vẩn mà Tống Đình nói.

Tống Đình nói tiếp: “Tổng giám đốc Diệp, bây giờ anh chỉ là một người bình thường, người bình thường phải có dáng vẻ của một người bình thường, đúng không nào? Người bình thường không thể nào điều chỉnh chỗ ngồi được.”

“Cậu được lắm! Đợi đó cho tôi.”

Diệp Ân Tuấn bị Tống Đình sắp xếp như vậy, tâm trạng có chút bực bội.

Đúng lúc này, người già bên cạnh chạm phải Diệp Ân Tuấn, đúng lúc ông ta muốn đứng dậy, còn xách một cái túi xách, khóa túi xách còn xoẹt qua người Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn lập tức thấy đau đớn.

“Ông à, ông muốn làm gì thế?”

Diệp Ân Tuấn lên tiếng hỏi.

Ông già nhìn Diệp Ân Tuấn, không nói gì, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh ở phía sau.

Đây là lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn bị người ta hoàn toàn làm lơ như vậy.

Anh có chút khó chịu, quay đầu nhìn Thẩm Hạ Lan ngồi bên cạnh đã ngủ rồi.

Lông mi của cô rất dài, ánh nắng chiếu xuống lại càng động lòng người.

Diệp Ân Tuấn bảo nữ tiếp viên lấy cho anh một cái thảm lông, nhẹ nhàng đắp lên người Thẩm Hạ Lan.

“Nhóc này, hai đứa là vợ chồng mới cưới đúng không? Tình cảm tốt thật đó.”

Một người phụ nữ ngồi bên cạnh thấy vậy, cười hỏi.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Không, chúng cháu kết hôn tám năm rồi, chỉ là thời gian cháu ở bên cô ấy quá ít.”

“Không dễ dàng nhỉ, tình cảm tám năm rồi mà vẫn tốt như vậy. Sức khỏe vợ cháu không quá tốt đúng không? Nhìn có vẻ rất buồn ngủ.”

“Đúng vậy, có chút không thoải mái.”

Diệp Ân Tuấn gật đầu.

“Cậu nhóc à, chú ý nhiều vào, thương vợ nhiều vào, đừng để đến tuổi của cô đây, muốn tìm một người để thương cũng không có đâu.”

Người phụ nữ kia ngậm ngùi nói, hốc mắt có hơi ẩm ướt.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt, bọn họ đã kết hôn tám năm rồi, chớp mắt lần nữa, không phải là đã già rồi sao?

Anh để đầu Thẩm Hạ Lan dựa vào vai mình, sau đó hài lòng dựa vào ghế rồi chớp mắt nghỉ ngơi.

Thẩm Hạ Lan thật ra vẫn chưa ngủ, sau động tác của Diệp Ân Tuấn cô khẽ ngơ ra, rồi tiếp tục dựa vào vai anh nghỉ ngơi.

Nghe thấy hơi thở của Diệp Ân Tuấn, cô ngủ rất an ổn.

Sau sáu tiếng ngồi máy bay, họ đã đến Vân Nam.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy biển xanh mây trắng nơi đây, đột nhiên tâm trạng trở nên tốt hơn rất nhiều.

Rất nhiều người bắt đầu xuống máy bay, Diệp Ân Tuấn lại ngồi yên bất động.

Thẩm Hạ Lan nhìn anh, ra hiệu tay hỏi: “Sao thế?”

“Chân tê rồi.”

Diệp Ân Tuấn ngại ngùng nói.

Ngồi bất động sáu tiếng đồng hồ, đừng nói là khoang phổ thông, cho dù là khoang hạng nhất e là anh cũng không chịu nổi.

Thẩm Hạ Lan nghĩ đến cả quãng đường cô ngủ rất ngon lành, không khỏi có chút ngại ngùng.

“Anh nên gọi em dậy chứ. Khoang phổ thông khá hẹp, sáu tiếng anh nên đứng dậy hoạt động một chút chứ.”

“Không sao.”

Diệp Ân Tuấn cười nói.

Cảm nhận được sự quan tâm của Thẩm Hạ Lan, anh cảm thấy cho dù chân có bị tê cũng đáng.

Cuối cùng cũng đỡ được một chút, Diệp Ân Tuấn đứng dậy, kéo Thẩm Hạ Lan lên, đưa tay ra ôm Thẩm Hạ Lan vào lòng, tránh sự chen chúc của người khác.

Thẩm Hạ Lan giống như một con chim nhỏ được bảo vệ, nhất thời cảm thấy có chút ngại ngùng, có điều nhìn khoang phổ thông đang nhiều người vội ra ngoài như vậy, cô cũng co lại trong lòng Diệp Ân Tuấn, từng chút từng chút một bước ra.

Sau khi hai người xuống máy bay thì gọi xe đi đến khách sạn đã đặt trước.

Không khí ở đây vô cùng trong lành, nhiệt độ cũng vừa phải.

Sau khi Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan checkin, Diệp Ân Tuấn đi ra ngoài, không bao lâu sau thì mua về cho Thẩm Hạ Lan rất nhiều hoa quả, trong đó có cả xoài.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy xoài, vội nhận lấy.

“Anh dị ứng với xoài không biết sao?”

Cô ra hiệu tay nói, sau đó lập tức kiểm tra tay và cánh tay của Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Không sao, em thích ăn mà, không phải sao?”

Thẩm Hạ Lan ngơ ra, tiếp tục ra hiệu tay: “Em không thích ăn nữa rồi.”

Diệp Ân Tuấn biết, không phải cô không thích ăn, chỉ là không muốn nhìn thấy anh bị dị ứng nữa thôi.

Trong lòng cô vẫn còn quan tâm anh, lo lắng cho anh, nhưng lại cứ né tránh.

Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan xách hoa quả vào trong, anh ngồi xuống sofa, mở sách hướng dẫn du lịch ra, nói: “Chúng ta đi theo tour hay đi riêng?”

Thẩm Hạ Lan nghĩ một lúc, ra hiệu tay nói: “Theo tour đi, chúng ta không quá quen thuộc nơi này, theo tour vẫn tốt hơn.”

“Được, nghe theo em.”

Cái gì Diệp Ân Tuấn cũng nghe theo Thẩm Hạ Lan, lại khiến Thẩm Hạ Lan có chút không biết phải làm sao.

“Anh đừng cái gì cũng nhe theo em.”

“Bọn họ đều nói đàn ông nghe lời vợ thì sẽ phú quý.”

Diệp Ân Tuấn nói đùa, rồi lấy điện thoại ra tiến đến gần.

Hơi thở của anh len khỏi vào mũi của Thẩm Hạ Lan, khiến cô có hơi muốn né tránh.

Diệp Ân Tuấn lại làm như không nhìn thấy gì, mở điện thoại ra: “Em xem có nhiều tour như vậy, chúng ta chọn cái nào đây?”

Diệp Ân Tuần cởi bộ đỗ vest bên ngoài ra thì trông giống một sinh viên đại học mới tốt nghiệp, tràn đầy sự mong chờ và khao khát với chuyển du lịch này.

Thẩm Hạ Lan nhìn anh mặc bộ quản áo thoải mái, như đã trở về tám năm trước trong khuôn viên trường đại học, lúc đó Diệp Ân Tuần phong lưu ăn chơi, đẹp trai khiển người ta không thể rời mắt khỏi.

Không thể không nói, thời gian đối xử với Diệp Ân Tuần rất tốt, tám năm, anh trở nên trằm ỗn hơn, cũng trưởng thành và quyền rũ hơn rất nhiều.

Diệp Ân Tuần đợi nửa ngày cũng không thấy Thẳm Hạ Lan trả lời, anh ngẵng đâu lên thì thấy Thẩm Hạ Lan đang si mê nhìn mình.

Anh không khỏi cười, nói: “Anh rất đẹp trai, anh biết, bây giờ chúng ta phải ra ngoài ngắm phong cảnh bên ngoài, nên vợ à, mời em chọn ra một tour, để mai chúng ta đi cho dể.

Lúc này Thắm Hạ Lan mới tỉnh táo lại, sắc mặt có chút ửng đỏ.

Đã là mẹ hai con rồi, sao còn không chống đỡ nỗi sự quyền rũ của Diệp Ân Tuần nữa chứ?

Đã đến độ tuổi này rồi, không ngờ ban nãy vẫn còn cảm giác rung động.

Thẳm Hạ Lan vội cúi đầu, sau đó chọn một tour trên điện thoại.

“Cái này? Chắc chắn chứ?”

Chuyện gì Diệp Ân Tuấn cũng hỏi Thẩm Hạ Lan, khiến Thẩm Hạ Lan thật sự cảm thấy họ như một đôi vợ chồng bình thường đang đi tuần trăng mật.

Thẩm Hạ Lan gật đầu.

“Được!”

Diệp Ân Tuấn đặt tour mà Thẩm Hạ Lan đã chọn, rồi đưa ví tiền và thẻ ngân hàng cho Thẩm Hạ Lan.

“Làm gì?”

Thẩm Hạ Lan có chút khó hiểu.

“Đi ra ngoài, vợ quản tiền, đây là nguyên tắc cơ bản của một người đàn ông tốt.”

“Anh nghe ai nói đấy?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn như đã bị tẩy não rồi.

Diệp Ân Tuấn lại làm ra vẻ không sao nói: “Đừng quan tâm ai nói, tóm lại của anh thì là của em, của em vẫn là của em, nếu em không để ý, anh cũng là của em luôn.”

Thẩm Hạ Lan suýt chút nữa bị những lời này của anh làm cho quay cuồng đầu óc.

Cô vội đứng dậy, muốn né tránh Diệp Ân Tuấn không bình thường này, lại đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa.