Cục Cưng Có Chiêu

Chương 359




“Thẩm Minh Triết, con nhớ kỹ cho ba!”

Diệp Ân Tuấn nghiến răng nghiến lợi nói.

Thẩm Minh Triết cười ha ha nói: “Ông Diệp, ba lại đi so đo với một đứa con nít, có cần đến mức đó không?”

“Cần!”

Diệp Ân Tuấn sẽ không mê muội vì nụ cười ngây thơ tươi rói của con trai đâu.

Cái thằng nhóc thối đó là một con cáo, người khác không biết, không lẽ anh cũng không biết sao?

Lúc Thẩm Minh Triết còn đang định nói gì đó, Thẩm Nghê Nghê lại chạy từ trong phòng ra.

“Daddy, ba xem cái kẹp tóc này của con đẹp không? Mommy mua cho con đó.”

Thẩm Nghê Nghê giống như một thiên sứ nhỏ vui vẻ, mặc đầm công chúa chạy tới chạy lui. Đối với cô bé, việc được đi ra ngoài, được nhìn ngắm thế giới bên ngoài chính là ước mơ lớn nhất suốt bốn năm qua của cô bé.

Bây giờ ước mơ đã thành hiện thực, sao cô bé không hưng phấn được chứ?

Thẩm Minh Triết cũng bị ảnh hưởng, hưng phấn hơn.

“Đúng rồi, anh gọi điện thoại cho Diệp Tranh, hỏi xem cậu ấy đang làm gì? Lát nữa gọi cậu ấy đến chơi cùng chúng ta luôn.”

“Đúng đó, gọi anh Tranh đi cùng.”

Mặt Thẩm Nghê Nghê đỏ bừng, cảm xúc hưng phấn cũng lan sang Diệp Ân Tuấn.

Cả gia đình bốn người ở cùng nhau, anh đột nhiên cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

Thẩm Minh Triết gọi điện thoại cho Diệp Tranh, Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Nghê Nghê đặt lên đùi anh ngồi xuống, cười nói: “Tuy lát nữa sẽ ra ngoài chơi, nhưng mà nhất định phải đi cùng với daddy, mommy và anh hai, không được tự ý bỏ chạy một mình, biết không?”

“Dạ, con biết rồi, con sẽ thật ngoan.”

Thẩm Nghê Nghê ước gì đi ngay bây giờ, chỉ tiếc mọi người vẫn chưa ăn sáng.

Khi Thẩm Minh Triết quay về thì có hơi thất vọng, lắc đầu nói: “Diệp Tranh nói bận học, không đến được, xem ra chỉ có chúng ta đi thôi.”

Dạo gần đây Diệp Phương Nam dạy dỗ Diệp Tranh rất cẩn thận, Diệp Ân Tuấn cũng không xen vào, dù sao cũng là ba con ruột.

“Được rồi, đi rửa tay ăn cơm.”

Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan và mẹ Thẩm ra khỏi phòng bếp, vội vàng nói với hai đứa nhỏ.

Thẩm Minh Triết dẫn Thẩm Nghê Nghê đi rửa tay.

Bữa sáng hôm nay rất phong phú, quan trọng nhất là còn có canh.

Sau khi Diệp Ân Tuấn ngồi vào bàn rồi, Thẩm Hạ Lan múc cho anh một chén canh, thần thần bí bí nói: “Anh ăn nhiều vào, không được để thừa đó.”

“Canh gì vậy?”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy mùi hương của canh rất nồng, không khỏi nhíu mày lại.

Thẩm Hạ Lan hỏi một đằng trả lời một nẻo đáp: “Bảo anh ăn thì cứ ăn, anh sợ em bỏ thuốc độc hại anh à?”

“Vợ bảo anh ăn, cho dù là thuốc độc thì cũng phải ăn.”

Diệp Ân Tuấn bất giác nói.

Mẹ Thẩm chỉ mím môi cười khẽ, đi gọi ba Thẩm vào ăn cơm.

Sau khi cả gia đình đều ngồi vào bàn rồi, mọi người bắt đầu dùng bữa.

Bầu không khí bữa sáng hôm nay cực kỳ tốt, tất cả mọi người đều thấy rất ấm áp.

Diệp Ân Tuấn húp nước canh, cảm thấy mùi vị cũng khá ngon, không bao lâu sau, Thẩm Hạ Lan lại gắp thức ăn cho anh.

Anh cảm thấy hôm nay Thẩm Hạ Lan cực kỳ đảm đang.

“Cảm ơn vợ.”

“Ăn nhanh đi.”

“Mommy, con cũng muốn ăn!”

Thẩm Nghê Nghê thấy Thẩm Hạ Lan chỉ gắp thức ăn cho Diệp Ân Tuấn, hơn nữa cũng chỉ có mình Diệp Ân Tuấn được ăn canh, không khỏi nói.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Lại đây, ba cho con chén này này!”

“Không được!”

Diệp Ân Tuấn còn chưa nói xong, Thẩm Hạ Lan đã cướp lại chén của anh, làm Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ.

“Con muốn ăn thì cứ cho con ăn đi, anh uống nhiều chút hay ít chút cũng đâu có gì.”

“Em nói không được là không được.”

Thẩm Hạ Lan lại cực kỳ kiên quyết, sau đó quay đầu nói với Thẩm Nghê Nghê: “Cục cưng, đây là thuốc, làm riêng cho daddy, con là con nít, không uống được.”

“Daddy bị bệnh sao?”

Thẩm Nghê Nghê vừa nghe là thuốc, lập tức rụt tay lại.

Bốn năm này cô bé đã uống không ít thuốc, bây giờ vừa nghe đến chữ thuốc là lập tức cảm thấy miệng đắng, đương nhiên không dám cầm.

Diệp Ân Tuấn còn tưởng cô đang dọa con nít, cười nói: “Em cũng thật là, anh đã nói để con ăn chút đi.”

“Em cũng đã nói con bé không uống được, đây thật sự là nấu riêng cho anh, chỉ có thể cho mình anh uống.”

Lời của Thẩm Hạ Lan làm cho Diệp Ân Tuấn có hơi khó hiểu.

“Anh không bị bệnh, ăn canh thuốc làm gì chứ?”

“Anh bị bệnh gì còn không tự biết à? Có bệnh thì phải chữa từ sớm. Bây giờ anh chưa đến ba mươi, ngày tháng sau này còn dài. Huống chi chờ Minh Triết và Nghê Nghê lớn hơn chút nữa, chúng ta sẽ lại sinh thêm đứa nữa, bây giờ anh không điều trị cơ thể cho tốt thì làm sao được.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy mặt mày đỏ bừng.

Người mất tự nhiên nhất đương nhiên là ba mẹ Thẩm.

Ba Thẩm ho khan nói: “Nào nào nào, hai đứa, chúng ta ăn sáng, ăn sáng thôi.”

“Đúng đúng đúng, chúng ta ăn mấy món ngon khác!”

Mẹ Thẩm cũng vội vàng gia nhập đội ngũ.

Nếu đến lúc này mà Diệp Ân Tuấn còn không nghe hiểu, vậy không biết là bị cái gì.

Anh không nhịn được hơi giật giật khóe môi.

“Đây là canh gì?”

Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ mặt.

“Bảo anh ăn thì cứ ăn đi, hỏi nhiều vậy làm gì?”

Thẩm Hạ Lan ngồi xuống cạnh Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy anh đúng là tự làm bậy không thể sống.

Tối qua anh chỉ là sợ Thẩm Hạ Lan nghĩ nhiều, mới thuận miệng nói chính anh có vấn đề, không ngờ là sáng hôm nay, Thẩm Hạ Lan và mẹ Thẩm lại làm ra chuyện này.

Không lẽ trong mắt bọn họ, anh thật sự không được sao?

Chưa ăn chén canh thuốc này, anh đã bị Thẩm Hạ Lan trêu chọc đến muốn nổi lửa, thiếu chút nữa đã nổ tung, nếu mà ăn vào, vậy còn đến nước nào nữa?

Sắc mặt Diệp Ân Tuấn thật sự rất khó xem, nhưng Thẩm Hạ Lan cũng không để ý cái này, vẫn liên tục gắp thức ăn vào chén anh, làm cho Diệp Ân Tuấn ăn cũng không được, không ăn cũng không được.

“Ăn nhanh lên. Không được bỏ thừa miếng nào hết.”

Thẩm Hạ Lan nói rất nhỏ, chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được, nhưng Diệp Ân Tuấn đã không còn bình tĩnh như lúc trước nữa, thật sự rất muốn khóc.

“Thật sự không cần, anh…”

Anh còn chưa nói xong, Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhìn Diệp Ân Tuấn, đôi mắt ngập nước kia sắp sửa rớt nước mắt.

“Được được được, anh ăn.”

Diệp Ân Tuấn thấy da đầu tê rần, không biết mang theo tâm trạng thế nào mà uống sạch chén thuốc kia.

Thẩm Hạ Lan thấy anh uống hết mới vui vẻ bật cười.

Thẩm Nghê Nghê hơi lo lắng hỏi: “Mommy, daddy có sao không ạ?”

“Không sao, ba hơi yếu trong người.”

Câu này làm cho Diệp Ân Tuấn rất muốn tìm cái lỗ để chui xuống.

Cái gì gọi là anh hơi yếu trong người chứ?

Anh không có bất cứ vấn đề nào hết có được không?

Nhưng bây giờ cũng không thể nói ra mấy lời này, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.

Mọi người vui vẻ ăn sáng xong, cơ thể Diệp Ân Tuấn lại không được thoải mái cho lắm, giống như có một lò lửa đang cháy hừng hực trong cơ thể.

“Anh đi uống nước.”

Miệng anh khô khốc, vội vàng vào phòng bếp nốc một bình nước lạnh, cảm giác khô nóng trong cơ thể vẫn không biến mất.

Rốt cuộc là ăn cái gì thế?

Sao lại ghê gớm đến thế này?

Diệp Ân Tuấn cạn lời muốn khóc.

Vừa mới quay đầu lại, đã lập tức nhìn thấy Thẩm Hạ Lan và mẹ Thẩm tụm lại bên nhau, mặt mày hớn hở.

“Xem đi, mẹ đã nói là có tác dụng mà, nếu không hai đứa đi riêng đi, mẹ dẫn hai đứa nhỏ đi ra ngoài, hai đứa ở nhà làm gì đó.”

Giọng mẹ Thẩm không lớn, nhưng Diệp Ân Tuấn lại nghe thấy rất rõ.

Anh thật sự không biết phải làm gì.

Thẩm Hạ Lan hơi đỏ mặt, khẽ nói: “Mẹ, đừng nói nữa, dẫn hai đứa nhỏ đi ra ngoài chơi trước, chờ buổi chiều về nhà rồi nói sau.”

Cô hờn dỗi liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, sau đó xoay người chạy đi.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy ánh mắt khi nãy của cô giống hệt như một dòng điện đánh thẳng vào tim anh, làm anh không thể khống chế được khẽ run lên, càng muốn làm chuyện gì đó hơn.

Nước lạnh vừa mới uống xong hình như chẳng có chút tác dụng gì, ngược lại còn đang sôi trào lên.

Anh vội vàng uống thêm hớp nữa.

Hai đứa nhỏ hơi hưng phấn, không chờ nỗi nữa, Thẩm Hạ Lan chỉ có thể gọi Diệp Ân Tuấn nhanh lên.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy cơ thể muốn bốc cháy, nhưng vẫn cắn răng ra ngoài cùng hai đứa nhỏ.

Thẩm Nghê Nghê được ra ngoài giống như chú chim nhỏ vui vẻ, ríu ra ríu rít, nhìn cái gì đều tò mò.

Thẩm Minh Triết cũng không thấy phiền mà giải thích cho cô bé, Diệp Ân Tuấn cũng bị ảnh hưởng cười nhẹ.

“Lát nữa đến công viên trò chơi, Nghê Nghê phải nghe lời anh, được không?”

Diệp Ân Tuấn thật sự không quá yên tâm về Thẩm Nghê Nghê.

“Dạ!”

Thẩm Nghê Nghê đồng ý một cách dứt khoát.

Đối với cô bé mà nói, đây là một khoảng trời mới, có thể để cô bé tự do hô hấp.

Cả gia đình đến công viên trò chơi.

Công viên trò chơi rất đông đúc.

Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày, khẽ nói: “Hay là để anh đi bao hết nơi này.”

“Đừng!”

Thẩm Hạ Lan vội cản lại.

“Bọn nhỏ đến nơi này chơi, đông người mới vui. Anh bao hết chỗ này thì bọn nhỏ chơi cái gì? Cũng không thể để bọn nhỏ sống mãi trong sự bảo bọc của chúng ta, bọn nhỏ phải học cách tiếp xúc với xã hội, tiếp xúc với mọi người.”

Diệp Ân Tuấn hơi gật đầu đồng ý với lời Thẩm Hạ Lan nói, nhưng ngay khoảnh khắc bàn tay mềm mại như không xương của cô chạm vào tay anh, anh vẫn cảm thấy cơ thể dần xúc động, thậm chí cảm thấy chỉ cần ngửi mùi hương trên người cô cũng đã khó mà kềm chế được.

“Em dẫn hai đứa nhỏ đứng đây chờ, anh đi vệ sinh.”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy anh không thể tiếp tục như thế.

Anh gần như là bỏ chạy vào nhà vệ sinh.

Thẩm Hạ Lan chỉ mới bắt đầu nghi ngờ không biết có phải Diệp Ân Tuấn bị bệnh hay không, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn như thế, đã lập tức khẳng định.

Haizz!

Còn trẻ mà đã mắc phải bệnh tiểu nhiều tiểu gấp rồi sao?

Cô quá sơ ý rồi!

Diệp Ân Tuấn mắc bệnh này, mà đến tận bây giờ cô mới biết được.

Thẩm Hạ Lan thầm thề trong lòng, nhất định phải chữa khỏi bệnh cho Diệp Ân Tuấn, không ngờ Diệp Ân Tuấn chạy vào phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo, người cứ như bị cảm nắng.

Anh vội vàng gọi điện thoại cho td.

“Tìm bác sĩ tại nhà tốt nhất đến công viên trò chơi ngay, tôi cần được cấp cứu.”

Tống Đình còn tưởng Diệp Ân Tuấn gặp phải chuyện gì, vội vàng hỏi: “Tổng giám đốc Diệp, anh làm sao thế?”

“Không sao, cậu bảo Tô Nam đến đây nhanh lên.”

Cúp máy, Diệp Ân Tuấn hất nước lạnh lên mặt liên tục, hy vọng có thể giảm nhiệt độ cơ thể xuống một chút.

Không đến mười phút, Tô Nam gọi điện thoại đến.

“Anh ở đâu.”

“Mang theo vật hạ nhiệt đến.”

Tô Nam hơi sững sốt vì câu nói của Diệp Ân Tuấn.

“Anh bị người ta bỏ thuốc.”

“Không có thời gian giải thích với anh, nhanh lên.”

Một người đàn ông thân thể khỏe mạnh như Diệp Ân Tuấn, bây giờ lại bị ép ăn hết một chén thuốc lớn, bây giờ thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, anh cảm thấy lỗ mũi nóng bừng, vừa cúi đầu xuống, giọt máu đỏ tươi lập tức rơi xuống mu bàn tay.

Ôi đệt!

Từ sau khi qua mười bảy mười tám tuổi đến giờ, đã lâu lắm rồi anh không bị chảy máu mũi!

Bây giờ nhơ phước của Thẩm Hạ Lan, không ngờ lại bị chảy máu mũi?

Diệp Ân Tuấn khóc không ra nước mắt, rồi lại sợ lâu quá mà anh vẫn chưa đi ra ngoài sẽ làm Thẩm Hạ Lan và bọn nhỏ lo lắng, không khỏi gửi một tin nhắn cho Thẩm Hạ Lan.