Cửa cung Hoan Hỉ (Phần 1)

Chương 94




''Đã khỏi hẳn? Trên người trên mặt nàng ta có để lại sẹo không?'' Hứa quý phi kinh ngạc.

''Hồi bẩm nương nương, Diệp quý nhân mọi thứ đều ổn, không có sẹo gì cả'' hai thái y đưa mắt nhìn nhau.

Diệp quý nhân ngoại trừ có hơi mệt mỏi ra thì rõ ràng không có bệnh gì, sao có thể để lại sẹo.

''Được rồi, các ngươi lui xuống đi''

Hứa quý phi vung tay lên, cho người tiễn thái y đi, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Diệp quý nhân rốt cuộc là thần thánh phương nào, ngay cả ông trời cũng giúp cô ta.

Bị đậu mùa mà nói khỏe lại là khỏe lại, ngay cả một chút vết rỗ cũng không có, nhớ lại đoạn đường này của nàng, nói là có thần phù hộ cũng không quá đáng.

''Vạn lần không nghĩ tới, một Quý nhân nhỏ nhoi cũng có ngày hôm nay! Bổn cung thật sự là quá chủ quan!''

Nàng ta vỗ vào trên ghế khắc hoa cúc lê, trong mắt đều là hận.

''Nương nương, hay là chút cản trở một chút, tạm thời đừng để trở về'' Bạch Lộ nghĩ kế.

''Không được!'' Hứa quý phi chớp mắt: ''Ngươi không thấy Tống thị đấu với cô ta thì kết cục sẽ thế nào sao?''

''Nữ nhân đó không biết ăn phải linh đơn diệu dược gì, mê hoặc Hoàng thượng đến thần hồn điên đảo, chính cô ta cũng phúc lớn mạng lớn, không ít người muốn gϊếŧ chết cô ta nhưng đều bại!''

Hứa quý phi càng nghĩ càng giận, trong lòng như có tảng đá đè lên, nàng dùng sức vỗ vỗ nhưng vẫn thở không thông.

''Lúc trước không phải cô ta xúi giục đủ kiểu thì Hoàng thượng sẽ không ghét bỏ con của ta, còn đưa nó tới Đức An Cung ở chung với đám tiểu tiện chủng kia, bổn cung nghĩ mà đau lòng''

Móng tay sơn màu đỏ mỹ lệ giữ chặt thành ghế, đến nỗi tay đầy máu, Hứa quý phi mới hậu tri hậu giác thấy đau đớn.

''Chẳng lẽ không còn cách nào?'' Bạch Lộ cầm khăn cẩn thận băng bó cho chủ tử.

Hứa quý phi ưu nhã duỗi ngón tay thon dài như ngọc ra, trên gương mặt xinh đẹp đầy vẻ độc ác: ''Đương nhiên không phải là không có cách, Quý nhân với Quý phi, vẫn rất khác biệt, nhẫn nhịn thêm một chút, bổn cung cũng không tin cô ta được sủng ái cả đời!''

Nàng sẽ không chủ động làm gì hết, Hứa gia cũng đã sớm dặn dò, cụp đuôi làm người.

Dưới nàng có một Đại hoàng tử, cộng với tình cảm năm đó với Hoàng thượng ở Đông Cung.

Từng thứ này đều là kế hoạch của nàng, nàng sẽ đợi, miễn bản thân còn chút sức lực thì sớm muộn cũng có ngày ngươi chết ta sống!

...

Diệp Tư Nhàn thuận lợi hồi cung, Hoàng hậu không ở đây, chỉ có thể đến thỉnh an Quý phi ở Tây Hà Cung.

''Đứng lên đi'' Hứa quý phi nhàn nhạt, nàng cười không nổi cũng không muốn cười.

''Thái y nói ngươi đã khỏi hẳn, bổn cung thấy khí sắc quả thật không tệ, trở về bồi dưỡng cho tốt, đừng lại gây ra chuyện''

Bây giờ Quý phi phụ trách lục cung, lời này nàng nói đúng.

''Dạ! Thần thiếp cáo lui''

Diệp Tư Nhàn hành lễ, cấp bậc lễ nghi chu toàn lui xuống.

Trên đường về Cẩm Tú Hiên, Diệp Tư Nhàn vừa đi vừa cảm khái: ''Vẫn là ở bên ngoài không khí tốt hơn, vừa về đến đã cảm thấy ngột ngạt''

Viên Nguyệt cũng có chút nhớ nhà: ''Tiểu chủ, Cẩm Tú Hiên của chúng ta vẫn tốt hơn, nô tỳ sớm đã muốn về''

''Vậy đi thôi'' Diệp Tư Nhàn cong môi.

Đến ngã rẽ, đột nhiên trông thấy mấy cô cô ôm Đại công chúa đi về phía này.

Công chúa bốn tuổi chơi mệt ở Ngự hoa viên, đầu đầy mồ hôi tựa vào người cô cô, đôi mắt nhắm chặt.

''Diệp quý nhân'' cô cô ôm Công chúa chào.

''Công chúa an'' Diệp Tư Nhàn uốn gối đáp lễ.

''Không phải Công chúa theo Thái hậu đến Tín Sơn sao? Thái hậu nương nương về rồi à?'' Diệp Tư Nhàn kinh ngạc.

Cô cô kia cười khách khí: ''Diệp quý nhân có điều không biết, Thái hậu nương nương và Hoàng hậu nương nương lễ Phật tịnh dưỡng ở Tín Sơn, Công chúa lanh lợi không chịu nổi buồn bực, nháo đòi về, Thái hậu đau lòng tôn nữ, sai chúng nô tài đưa Công chúa về trước''

''À'' Diệp Tư Nhàn gật đầu: ''Ra là vậy''

Lúc nói chuyện, hài tử bốn tuổi đã ngủ, Đại công chúa thừa hưởng dung mạo xinh đẹp của Tống thị, tiểu nha đầu da trắng như tuyết, đôi mắt như hạnh, lông mi dài đậm, vô cùng trắng trẻo đáng yêu.

Diệp Tư Nhàn thương yêu sờ lên bím tóc nhuyễn của Công chúa, khom lưng cười.

''Các cô cô mang Công chúa trở về đi''

''Dạ''

...

Người đi ngang thấy đều bàn tán.

Diệp Tư Nhàn cảm thán Đại công chúa rõ ràng hoạt bát đáng yêu, thế mà còn bị Tống thị ghét bỏ là ngây ngô chất phác, có chút mỉa mai nói.

''Chỉ sợ không phải là ngại ngây ngô, mà là ngại Công chúa không phải Hoàng tử''

Bên chỗ Đại công chúa, các cô cô cũng bàn tán như gặp quỷ.

''Không phải nói bị đậu mùa rời cung sao? Người ta rõ ràng xuân phong đắc ý, nhìn cách ăn mặc hôm nay xem, đều là cách ăn mặc của Quý nhân, hết sức chỉnh tề''

Quy củ trong cung, quần áo đồ trang sức không thể vượt cấp, thực tế phân vị Quý nhân đã có thể ăn mặc rất hoa lệ.

Hôm nay Diệp quý nhân mặc một thân bảo thạch lam đứng trên đường bên cạnh cung hướng Ngự hoa viên, xa xa nước hồ Thái Dịch chiếu đến, phải gọi là tiên nữ xinh đẹp như hoa.

''Chẳng trách Hoàng thượng lại thích, mỹ nhân như nước vậy mà, chậc chậc!''

Từ Tây Hà Cung trở lại Cẩm Tú Hiên, đường không xa cũng không gần, một lát sau tin tức nàng hồi cung đã nhanh chân chạy khắp hậu cung.

Mấy Mỹ nhân trong Yêu Nguyệt cung đang ăn dưa mật, mỗi người một cái nĩa một cái đĩa bạc xinh xắn tinh xảo.

Mấy người ngồi ở hậu viện, vừa ăn vừa cười nói.

Đang mơ sau khi Diệp quý nhân chết thì cùng hưởng ân huệ của Hoàng thượng, tất cả mọi người có thể sống vui vẻ sinh con dưỡng cái.

Trong cung liền truyền đến tin tức nói Diệp quý nhân hồi cung, còn bình an vô sự.

Tiếng nĩa rơi xuống đất liên tục vang lên, Dương mỹ nhân dường như hoảng sợ đến rơi cả hàm.

''Xảo Trúc, có đùa cũng đừng có đùa kiểu này''

''Chuyện lớn như vậy nô tỳ nào dám đùa, Diệp quý nhân bây giờ đã trở về Cẩm Tú Hiên, nghe cung nữ thái giám nói nàng ta vẫn tốt, trên mặt không hề có sẹo''

Dương mỹ nhân vỗ lên bàn, chấn động đến chén trà cũng nhảy dựng lên rơi xuống đất, vỡ nát.

''Cô ta thế mà lại lớn mạng như vậy!''

Đương nhiên không có sẹo, độc dược kia là nàng ta bỏ ra số tiền rất lớn để bào chế, mấy loại cộng lại vừa đủ để chết giống hệt như đậu mùa.

Nhưng nữ nhân kia chính là mạng lớn, như vậy cũng không gϊếŧ chết được nàng.

''Dương tỷ tỷ, chuyện này rốt cuộc là sao? Đậu mùa cũng có thể nhanh khỏi như vậy?'' Vương mỹ nhân mơ hồ.

Lý mỹ nhân vội kéo tay áo nàng: ''Đừng nói bậy, biết đâu là giả thì sao?''

Triệu mỹ nhân thì lấy lòng tiến tới đưa ra chủ ý ngu ngốc: ''Dương tỷ tỷ, hay chúng ta đến Cẩm Tú Hiên tìm hiểu thực hư?''

''Không đi!''

Dương mỹ nhân đứng dậy rời đi.

Còn sót lại ba người đưa mắt nhìn nhau, giải tán trong không vui.

Diệp Tư Nhàn trở về, ước chừng trong cung này không có bao nhiêu người hoan nghênh, nhưng cũng không sao.

Nàng không quan tâm những kẻ kia có thích hay không.

Không muốn nhìn thấy nàng thì tự xin xuất cung đi, cũng đỡ cho nàng phải đuổi từng người ra ngoài.

Nghỉ ngơi ở Cẩm Tú Hiên một đêm.

Sáng sớm hôm sau Diệp Tư Nhàn liền tới Tây Hà Cung, nói muốn thay mình kêu oan.

''Quý phi nương nương, thần thiếp căn bản không bị đậu mùa, thần thiếp thật ra là trúng độc, xin Quý phi nương nương minh xét, thay thần thủ chủ trì cung đạo''

Diệp Tư Nhàn cung kính quỳ trên đất, đâu ra đấy nói chắc như đinh đóng cột.