Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 297




Đôi mắt Diệp Tư Nhàn lập tức sáng lên, vội hỏi là tin gì.

''Trẫm đã điều tra ra, người dẫn theo một đám binh lính hôm nay hình như là ca ca của nàng''

''Ca ca của thiếp? Người đừng đùa'' ánh sáng trong mắt Diệp Tư Nhàn ảm đạm xuống.

''Huynh ấy không phải là thủ cửa thành sao, chuyện bắt thổ phỉ làm gì tới phiên huynh ấy''

Không phải nàng không tín nhiệm ca ca của mình.

Ở Kinh thành chờ đợi nhiều năm như vậy, nàng có ngốc đi nữa cũng biết chút lề lối, chuyện tiêu diệt thổ phỉ kiếm công lao như thế này, có công tử thế gia kéo bầy kết đội chen nhau đi làm.

Vòng tám trăm vòng cũng không đến lượt ca ca mình vừa không có gia thế cũng không có bối cảnh.

''Nhưng đích thật là y'' Triệu Nguyên Cấp cười nhạt.

Diệp Tư Nhàn: ''...''

''Theo Binh bộ báo cáo, ổ thổ phỉ này hết sức gian trá, chiếm cứ địa thế có lợi nhất, bên ngoài ngụy trang là vườn trà bán trà, nhưng lại làm chuyện cướp bóc''

''Mỗi lần bọn chúng cướp thành công cũng không phải dựa vào bạo lực, mà là dựa vào ngụy trang, ngụy trang thành dáng vẻ của dân chúng gặp nạn, đầu tiên là tiến tới bắt chuyện hỏi đường, sau khi lừa được sự tin tưởng thì nhân lúc người ta không đế ý chúng sẽ cùng nhau tấn công''

''Sau khi thuận lợi, bọn chúng liền như kiến dọn nhà, cấp tốc triệu tập tất cả mọi người xóa sạch hiện trường, xe ngựa, nữ nhân, hàng hóa, lương khô, tất cả đều lấy đi hết, ngay cả một tấm ván gỗ cũng không để lại, như chưa từng xảy ra chuyện gì''

Diệp Tư Nhàn: ''...''

''Đáng sợ vậy sao?''

''Bọn chúng ngụy trang giống tới vậy à'' mặt mũi nàng tràn đầy kinh ngạc.

''Còn không phải à? Có nhiều người vào nam ra bắc bị lừa như vậy'' Triệu Nguyên Cấp cười lạnh.

''Nhưng cái này liên quan gì đến ca ca của thiếp, chẳng le ca ca của thiếp không bị lừa?''

''Không!'' Triệu Nguyên Cấp đã tính trước.

''Bởi vì ca ca của nàng xuất thân là người bình thường, y hiểu rõ nhất bách tính nghèo khổ trông như thế nào''

''Với lại...'' Triệu Nguyên Cấp bất đắc dĩ nói ra nguyên nhân chủ yếu nhất.

''Ca ca của nàng anh dũng thiện chiến, có thể liếc mắt là nhìn ra ngụy trang, lại có thể một mẻ hốt gọn''

''Hóa ra là như vậy'' Diệp Tư Nhàn thở phào một hơi.

''Chỉ cần không phải bị người ta lừa đi là được, tên ngốc ca ca của thiếp ngu ngơ, rất dễ bị trúng chiêu''

Triệu Nguyên Cấp không nói nữa, cũng không nói cho nàng biết, ca ca của nàng vô cùng lợi hại, đã nhiều lần lập chiến công ở các nơi lớn nhỏ.

Người này thật sự cố gắng, hắn đã sắp không khống chế nổi nữa, muốn đề bạt y.

Nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại, loại người này còn phải học hỏi kinh nghiệm nhiều hơn, tương lai có chỗ tác dụng lớn, nhất định phải rèn luyện đầy đủ.

''Nhưng ca ca của thiếp nhất định phải nói cái gì mà, trước tiên lập nghiệp rồi mới thành gia, Hoàng thượng người phân xử thử xem, muội muội của huynh ấy là thiếp đã bốn đứa bé rồi, ca ca thiếp ngay cả nha hoàn làm ấm giường cũng không có, huynh ấy...''

''Haiz, cha mẹ thiếp cũng không thúc giục huynh ấy được'' Diệp Tư Nhàn có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

''Nàng...'' Triệu Nguyên Cấp dở khóc dở cười.

''Trẫm nói cả buổi, hóa ra nàng chú ý điểm này''

''Yên tâm, tương lai y nhất định con cháu đầy đàn, gia đình mỹ mãn'' không có một Tướng quân uy phong lẫm liệt nào mà sống cô độc hết quãng đời còn lại cả.

Đừng nói là tiểu thư khuê các Kinh thành, chính Triệu Nguyên Cấp hắn cũng không cho phép đâu.

''Đầy đàn cái gì chứ, huynh ấy chỉ có một cái nhà bé xíu, còn là mượn bạc để mua, có cô nương nào nguyện ý chịu ủy khuất với huynh ấy chứ''

Diệp Tư Nhàn nói liên miên lải nhải.

Vừa cầu nguyện ca ca có thể bình an trở về, vừa cầu nguyện cha mẹ nàng ở phương xa có thể bình an.

Nghĩ đến cha mẹ, Diệp Tư Nhàn bỗng rưng rưng nước mắt.

''Năm đó từ biệt, đã rất nhiều năm thiếp không gặp mẫu thân, Hoàng thượng, thiếp muốn quay về thăm''

Triệu Nguyên Cấp không vội trả lời, ngược lại ung dung nhấp một ngụm trà.

''Trẫm nhớ rõ, phụ thân nàng đã sắp sáu mươi tuổi, nghe nói mấy năm nay vất vả, còn bị bệnh, quan tốt như vậy...đến Kinh thành làm Ngự sử nàng thấy thế nào?''

Ngự sử tương đương với Sĩ phu, chức vụ bị quan viên trong triều đình khinh bỉ nhất.

Có bao nhiêu văn nhân đời này cũng không tha thiết làm quan viên Sĩ phu.

Chỉ có thể từ xa nhìn người khác trên triều đình thỏa thích mà nói, còn mình đứng một bên nói năng thận trọng, thậm chí Hoàng đế hỏi tới cũng không dám nói.

Diệp Tư Nhàn mơ hồ hiểu rõ Sĩ phu rất nặng.

Có thời gian Hoàng thượng mỗi ngày nổi giận ở Ngự thư phòng, chính là tóm lấy đám lão già râu dài không có cách này.

Có thể thấy được bọn họ là đám người mà Đế vương cũng không thể tùy ý xử trí.

Nhưng nàng không có cách nào cự tuyệt, không nói tới có vẻ quá giả dối, cũng không phù hợp với thân phận của nàng.

Chi bằng thoải mái mà đồng ý.

''Chỉ cần Hoàng thượng cảm thấy phụ thân có thể đảm nhiệm, thần thiếp không có ý kiến gì''

''Sao, nàng không phản đối à?'' Triệu Nguyên Cấp cười như có như không.

Còn nhớ năm đó Tống thị giúp trong nhà cầu quan, trong tối mà nói bóng nói gió một đống, chờ lúc chân chính được phong quan lại giả mù sa mưa đi xin hắn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nói phụ huynh của nàng tư lịch vẫn còn thấp, sợ phụ lại sự tín nhiệm của Đế vương.

Ôi!

Tâm nguyên cầu thăng quan tiến chức suýt ép thẳng mặt hắn, kết quả thế mà lại làm ra cái vẻ như chính mình mới là người đi theo muốn thăng quan cho bọn họ.

Loại cảm giác ruồi ăn phải phân này, hắn vĩnh viễn không thể quên.

''Tại sao phải phản đối, phụ thân thiếp ngoại trừ chức quan có chút nhỏ, những cái khác không có gì sai sợ người khác biết, nhiều năm liêm khiết thanh bạch, cẩn trọng, mẫu thân thiếp cũng đi theo chịu nghèo khó cả đời''

''Rốt cuộc đến lúc sắp già, cha thiếp hưởng thụ chút tôn kính của người đời, không xứng sao?''

Diệp Tư Nhàn kinh ngạc.

Triệu Nguyên Cấp ngây người, cả buổi mới mở miệng: ''Xứng, ông ấy xứng chứ, ông ấy là tấm gương cho tất cả quan viên Đại Cảnh triều của ta''

''Vậy là được rồi'' Diệp Tư Nhàn thở phào cười một tiếng:'' Đây là chính miệng Hoàng thượng nói''

...

Ngày kế tiếp là ngày cuối cùng, cũng không thể xuống núi, Diệp Tư Nhàn đi lòng vòng bốn phía trên núi, tiện tay hái mấy bó hoa, câu được mấy con cá.

Đến tối, đã muốn thu xếp đồ đạc, chuẩn bị rời đi trước ngày mai, Diệp Tư Nhàn lại có chút rầu rĩ không vui.

''Viên Nguyệt, ngươi nói xem....ta mang về cho Trường Uyên với Trường Diễn thứ gì thì tốt đây?''

Diệp Tư Nhàn có chút phát sầu, lúc đầu muốn đi mua lễ vật cho nhi tử, cũng không mua được.

''Nô tỳ cũng có một chủ ý''

''Người có thể mang hai con vật nhỏ về, nô tỳ thấy đầu đường dưới núi mỗi ngày đều có thợ săn bán động vật nhỏ, có gà rừng, có cá con, có rùa đen, có thỏ, còn có...''

''Đừng đề cập đến thỏ'' Diệp Tư Nhàn xua xua tay.

Lúc trước đi săn bắt thỏ cho hai nha đầu, nuôi không bao lâu thì chết sạch, bọn chúng quá nhỏ, có thể nuôi được động vật gì.

''Không thật thì giả cũng được mà, trong sơn thôn có vị đại nương, may hổ bằng vải bố đẹp nhất ở xung quanh đây, nô tỳ đã sớm nghe ngóng được''

''Nếu người không mua, nô tỳ tự bỏ bạc cũng phải mua về cho tiểu Hoàng tử''

Viên Nguyệt hết sức kiêu ngạo.

''Ôi ôi, bạc nhiều đến mức xài không hết có phải không? Cò không biết tích lũy làm của hồi môn cho mình, trở về để ta xem lúc xuất giá ngươi mang theo cái gì?''

Diệp Tư Nhàn trêu chọc, Viên Nguyệt bất đắc dĩ: ''Nương nương người lại nữa rồi''

Đang cười cười nói nói, Diệp Tư Nhàn pháo người đi mua một đôi hổ vải, cũng căn dặn.

''Nếu còn thứ khác thì cũng mua một đôi, nếu không có thì tìm chút đồ chơi mới lạ, nhất định phải là trong cung không có''

Hai tiểu thái giám cầm bạc liền chạy đi, Diệp Tư Nhàn ngồi dưới mái hiên chống cằm.

''Thật mong hai chúng nó lớn lên nhanh một chút, như vậy...Hoàng thượng không cần mệt mỏi như vậy nữa''

''Đến lúc đó chính là nhi tử mệt mỏi rồi'' Viên Nguyệt cười.

''Chúng mệt thì cứ để cho chúng mệt đi, để thê tử của chúng đau lòng thay chúng, ta chỉ xót Hoàng thượng''

Viên Nguyệt: ''...''