Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh

Chương 30




Từ khi đi ra từ toilet, thời gian nghỉ ngơi cũng hết.

Sâm Xuyên cùng vài nhà sản xuất thương lượng một chút, vẫn tiếc nuối hình ảnhhai người gắt gao ôm chặt nhau vừa rồi, Binh Nhung nhìn lên bức ảnh trên sân khấu, một lần nữa làm lại áp phích mới.

Lúc Nhạc Triêu Ca bắt đầu quen biết Giản Đồng, họ cũng không biết thân phận của đối phương, nghĩ người kia là tri kỷ của mình, nâng chén nhìn nhau mỉm cười, Lần thứ hai gặp nhau thì xông ra “Chém giết”nhau, Giản Đồng nhắm mắt lại ngồi trên long y, Nhạc Triêu Ca ở sau lưng dùng kiếm khóa lại cổ họng của hắn, khóe môi phun máu, ánh mắt lành lạnh nhìn màn hình, mà hai người sau lưng đứng ở giữa hai người, xếp thành một hàng.

Hai tổ tạo hình đối với Lạc Khâu Bạch mà nói không có khó khăn gì, hắn không bị những lời nói của Mạnh Lương Thần ảnh hưởng, nghiêm túc quay phim, tiếp tục xem người nào đó như không khí.

Mà Mạnh Lương Thần từ khi đi ra từ toilet, cả người có chút mơ hồ, ròng rã một buổi chiều, không tiếp tục gây khó dễ nữa, trầm mặc ngồi ở chỗ kia, vẫn luôn quan sát Lạc Khâu Bạch, ánh mắt thâm trầm không biết suy nghĩ cái gì.

Đến 6 giờ chiều, áp phích rốt cục thuận lợi hoàn thành, bởi vì nhân viên đoàn phim đều là lần đầu tiên hợp tác, cũng không biết là ai đề nghị đồng thời chụp hình, được mọi người tán thành.

Lạc Khâu Bạch lúc này còn mặc đồ diễn màu chàm trên người chưa kịp thay ra, kéo tay áo thật dài đi vào trong đám người, lúc này Diệp Thừa bị mấy nữ nhân viênxin chữ kí có chút chật vật, lúc bước tới, thiếu chút nữa đụng vào trường kiếm trên tay Lạc Khâu Bạch.

Anh ta “tê” một tiếng che mũi, nhíu mày, giả vờ giận nói, “Nhạc Triêu Ca, ngươi không thấy ta bị truy đuổi thê thảm như vậy sao, hiện tại lại còn nhân cơ hội đánh lén, thật sự là ác độc mà!”

Lạc Khâu Bạch cũng bị anh ta đụng phải lảo đảo một chút, thấy bộ dáng đùa giỡn của anh ta, giơ kiếm vung lên cười nói, “Ngươi biết cái gì, ta đây thừa dịp ngươi bệnh muốn lấy mạng ngươi, không phục sao?”

“Hắc, ngươi đồ phản tặc mà cònhăng hái quá, hôm nay ta phải cho ngươi biết tay giang hồ ai sợ ai chứ.” Nói xong anh ta xắn lên tay áo long bào, hai tay duỗi ra, làm bộ muốn cùng Lạc Khâu Bạch so tài cao thấp.

Người chung quanh vừa nghe thấy, sôi nổi la hét muốn xem đại chiến ba trăm hiệp.

Hai người vốn thích đùa giỡn, lúc chụp hìnhcó tán gẫu với nhau, thời gian ngắn ngủi một ngày đã xưng huynh gọi đệ, lúc này đùa giỡn, cười nháo thành một đoàn, nhân viên chung quanh cũng gia nhập chiến cuộc, chia làm hai phe “Đảng phản tặc “và”Đảng Ủng đế”, một bên cổ vũ vừa cười vừa chụp ảnh, trường quay lúc đó vô cùng náo nhiệt.

Lúc này Sâm Xuyên và Mạnh Lương Thần từ đằng xa đi tới, mọi người nháy mắt lặng ngắt như tờ, không phải sợ hãi, mà là vì hóa trang của Mạnh Lương Thần.

Hắn ta mặc quần áo giống như đúc của Nhạc Triêu Ca, trường bào lam lũ, trường kiếm nhập mặc, dáng người cao ngất, khí chất lãnh ngạnh cường hãn, trong nháy mắt tái hiện lại nhân vật kinh điển ba năm trước đây.

Lạc Khâu Bạch dừng một chút, mặt lạnh xuống.

Hắn làm”Nhạc Triêu Ca”này còn chưa tìm được lối ra, Mạnh Lương Thần lại mặc thành cái dạng này, hắn ta có ý gì?

Mạnh Lương Thần như không nhìn thấy ánh mắt của hắn, nghiêng người đứng vào bên cạnh Lạc Khâu Bạch, Sâm Xuyên vừa lòng gật đầu nói, “Trước có nhà sản xuất đề nghị tuyền truyền Nhạc Triêu Ca phiên bản cũ, tôi còn cảm thấy không cần thiết, hiện giờ mới cảm thấy đây thật là một ý kiến hay, Lương Thần, lần này cần ủy khuất cậu nhà đại đầu tư hấp dẫn ánh mắt của khán giả một chút rồi.”

Mạnh Lương Thần cười cười, dư quang dừng trên người Lạc Khâu Bạch ngừng một chút nói, “Thấyông nói những lời này, áp phích của Khâu Bạch và Diệp Thừa bị tôi xóa bỏ, tôicũng phải làm cái gì đó để đền bù tâm tình cho họ, có phải hay không?”

Nghe xong, biểu tình của mọi người không đồng nhất.

Lạc Khâu Bạch ở trong lòng cười nhạo một tiếng, Mạnh Lương Thần xóa bỏ tấm hình hắn chụp với Diệp Thừa, chính mình tự thân ra trận, đây là cố ý diễn cho hắn xem sao? Chẳng lẽ là hắn ta không đối phó được Kỳ Phong, chỉ có thể tìm quân địch sao?

Lạc Khâu Bạch ác liệt nghĩ, lúc này chợt nghe Lý Thiên Kỳ đứng ở phía sau đột nhiên cười nhạo một tiếng, làm bộ như nói giỡn, “Mạnh ảnh đế, anh cũng ác quá. Anh như vậy không phải sẽ giết chết Nhạc Triêu Ca phiên bản mới sao? Đến lúc đó mấy tiểu cô nương đều chỉ lo đến nhìn anh, ai còn lo lắng cho Khâu Bạch của chúng ta a?”

Những lời này nghe như nói đùa, nhưng từ miệng Lý Thiên Kỳ nói ra, lại mang theo vui sướng khi người ta gặp họa.

Mạnh Lương Thần chỉ cười, không trả lời, Diệp Thừa liếc mắt nhìn anh ta, hơi nhăn mặt, đứng sang bên cạnh.

Lạc Khâu Bạch đen mặt, thủy chung không nói được lời nào, lúc này trên màn hìnhđang chụp các diễn viên, Mạnh Lương Thần giơ tay lên, giống như anh trai ôm bờ vai của hắn.

Một tiếng động vang lên, chiếu xuống hình ảnh Lạc Khâu Bạch và Mạnh Lương Thần.

Ảnh chụp xong, nhiệm vụ một ngày rốt cục hoàn thành , Diệp Thừa cười với các nhân viên nói, “Mọi người hôm nay vất vả rồi, buổi tối không cho ai đi hết, tôi mời mọi người ăn cơm.”

Cả trường quay náo nhiệt hẳn lên, mọi người đều không nghĩ tới ngày đầu tiên khởi quay có thể được ảnh đế mời cơm.

“Diệp ảnh đế, anh hào phóng quá nha? Bào ngư vi cá phải kêu 2 phần, tôi ăn một phần, chừa lại một phần, cho thấy bữa cơm này cao cấp thế nào!”

“Đi, đừng để tôi chọn tam lấy tứ, đừng nói nhảm nữa, buổi tối hôm nay cho các người chỉ dám nhìn không dám ăn, cho chừa cái miệng tham lam!”

Diệp Thừa phỉ nhổ bọn họ một hơi, nhìn thoáng qua Lạc Khâu Bạch không nói lời nào, ôm bờ vai của hắn, “Nhạc Triêu Ca, vừa rồi một ván kia còn chưa phân thắng bại, chúng ta uống rượu đi, ngươi không thể không đi.”

Kỳ thật Lạc Khâu Bạch thật sự không muốn đi, hôm nay Mạnh Lương Thần quấy nhiễu hắn cả một ngày tâm tình không tốt, thật vất vả mới kết thúc công việc, hắn hận không thể lập tức trở về nhà ngủ.

Lúc này Mạnh Lương Thần như hiểu được tâm tư của hắn, cười mở miệng nói, “Diệp Thừa, cậu không thấy Khâu Bạch mệt sao, cậu đại ảnh đế không cho tân nhân mặt mũi a, uống rượu ai là đối thủ của cậu được đây?”

“Cũng không thể nói như vậy, tôi đây là’Hoàng đế’ sao có thể thiếu ‘Phản tặc’? Ngươi ‘Nhạc Triêu Ca’ hiện tại chính là nhà đầu tư, tôi lại không dám mờianh đi, chỉ có thể tìm Khâu Bạch, như vậy sao có thể gọi không cho mặt mũi chứ?”

Mạnh Lương Thần không có lời nào để nói.

Lạc Khâu Bạch bị Diệp Thừa trêu ghẹo, nhìn anh ta chớp chớp đôi mắt với mình, nhất thời nhịn không được nở nụ cười một tiếng, người này nhất định là cố ý.

Nhìn thấy Mạnh Lương Thần không vui, Lạc Khâu Bạch trong lòng thoải mái .

Không để ý hắn ta, cười với Diệp Thừa nói, “Đi, vậy chúng ta liền uống rượu tranh cao thấp, lần này nhất định cho ngươi tè ra quần.”

Diệp Thừa cười to, “Đến a, ai sợ ai.”

Hai diễn viên chính cười đùa rời đi, một đám nhân viên chậm rãi đi theo, thân phận của Mạnh Lương Thần không cách nào đi theo được, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở nhìn thân ảnh của Lạc Khâu Bạch biến mất trước mắt, gắt gao mà nắm chặt tay.

Ngồi trên xe, hướng về quán bar.

Lạc Khâu Bạch nhìn đồng hồ, đã qua 6 giờ tối, trong đầu đột nhiên hiện lên bộ dáng nóng nảy của Kỳ Phong, theo bản năng lấy điện thoại di động ra, ngón tay đặt trên hai chữ”Kỳ Phong”.

Thiếu chút nữa đè xuống, hắn dừng ngón tay lại.

Không được, hắn không thể nhân nhượng cho đại điểu quái kia nữa, trước kia tính tình hắn hiền lành, nguyện ý bao dung nam nhân tính tình cổ quái, cũng nguyện ý làm vợ, dùng tất cả biện pháp chiếu cố y, làm y cao hứng.

Nhưng hiện tại đã không giống, hắn phảilàm Kỳ Phong đau khổ, vì hắn đã giao ra chân tâm trước, tuyệt đối không chủ động nữa, chỉ chuyên tâm làm”Đạo cụ”thôi.

Cái tên kia, độc ác như vậy, rõ ràng là lợi dụng mình, còn mỗi ngày bày ra một bộ dáng cao quý lãnh diễm, tính tình thối như vậy, cũng chỉ có mình chịu đựng y, cho nên hắn bất quá là đi theo đoàn phim ăn một bữa cơm, vì cái gì còn muốn thông báo cho y?

Mở ra hộp thư và những cuộc gọi nhỡ, không có bất kỳ tin nhắn và cuộc điện thoại nào của Kỳ Phong.

Chứng minh một ngày hôm nay, đại điểu quái căn bản không hề liên lạc với hắn một lần.

Hắn buổi sáng nay còn làm bữa sáng cho y, tự tay mặc quần áo cho y, thật sự là một người không có lương tâm.

Lạc Khâu Bạch bĩu môi, một lần nữa đem di động nhét vào túi áo, quyết định không đem chuyện này nói cho Kỳ Phong.

Dù sao dựa theo hợp đồng, hắn chỉ cần nhẫn nhục chịu đựng kim chủ, không phản kháng là được, phàm là kim chủ nói, hắn phải ngoan ngoãn làm theo, vô luận là nấu cơm mặc quần áo hay là chuyện khác, chỉ cần Kỳ Phong nói hắn đều phải làm theo.

Nhưng hôm nay kim chủ đại nhân căn bản không có nói gì với hắn, cũng chưa cho hắn bất cứ mệnh lệnh gì, chứng minh bây giờ là “Thời gian tan tầm”, hắn có quyền lợi sử dụng thời gian của mình.

Xe cứ đi, Lạc Khâu Bạch không biết lúc này Kỳ Phong đang ngồi ở trong phòng làm việc, mặt có bao nhiêu thối.

Y nhìn qua nhìn lại cái di động, suốt một ngày như vậy, khi thê tử thắt cà vạt cho y, lúc theo y đi ra cửa, động tác này lặp lại không biết bao nhiêu lần .

Đồng hồ đã chỉ 8 giờ, di động vẫn cứ yên tĩnh nằm ở trên bàn, không kêu một tiếng.

Y cau mày, lãnh mặt, đi qua đi lại trong phòng làm việc, trong lòng có bao nhiêu không vui .

Y không rõ thê tử của mình rốt cuộc muốn chơi tới khi nào, chẳng lẽ hắn không biết chồng mình chưa về nhà sao,muốn lạt mềm buộc chặt sao?

Nhớ tới buổi sáng, trong nhà bếp nhìn thấy Lạc Khâu Bạch vì y mà chuẩn bị bữa sáng vội trước vội sau, khóe miệng Kỳ Phong rốt cục có chút buông lỏng.

Thắt lưng của Lạc Khâu Bạch thực nhỏ nhắn, nhớ tới khiến cho y nhịn không được muốn từ phía sau lưng đem hắn kéo vào trong ngực, mùi hương của thức ăn tựa hồ còn bay trong mũi, tựa như thanh âm của phù dung câu tươi cười vậy, ròng rã một ngày, không có lúc nào là không lay động thần kinh của y.

Trên người của hắn có mùi hương rất nhẹ, không phải mùi hương của nước hoa, Kỳ Phong hình dung không được, nhưng y rất thích.

Lạc Khâu Bạch đứng vị trí rất gần y, ngón tay chạm vào hầukết y, cà vạt phát ra thanh âm vải dệt, y chỉ cần cúi đầu có thể hôn lên môi thê tử, quan trọnglàhắn lúc này còn ngẩng đầu nhìn mình liếc mắt một cái, ánh mắt kia rất sắc nhọn, quả thực làm người ta kìm lòng không đặng.

Kỳ Phong mím môi, kéo kéo cà vạt, hô hấp có chút khó khăn.

Ngoài cửa sổ gió thổi trên mặt, y nhớ tới đôi môi mềm mại ướt át của thê tử, biết rõ y ghét nhất sắc dụ, còn cố tình dùng thủ đoạn độc ác như vậy, chẳng lẽ hắn đoán không ra chính mình thích nhất là môi hắn sao?

Loại phương pháp câu dẫn trắng trợn này hoàn toàn không hợp! Buổi sáng y nên quát lớn hắn, làm hắn một lần nữa rồi lại một lần.

Di động đột nhiên rung lên một chút, Kỳ Phong ánh mắt sáng ngời, cầm lên.

【 Kỳ thiếu, đã lâu không gặp, hôm nay buổi tối có rảnh thì cùng huynh đệ uống một chén đi? —— Chương Húc 】

Kỳ Phong nháy mắt tối sầm, đem di động ném trên bàn, miệng thầm mắng một câu, không có một tin nhắn nào, lại nhắn vào lúc này, hiện tại ai rảnh cùng cậu lêu lổng chứ.

Di động dừng ở trên bàn phát ra “Phanh”một tiếng, văng ra ngoài rất xa.

Kỳ Phong uống một ngụm cà phê, vừa cẩn thận lật xem nhật ký cuộc gọi, vẫn không có tin tức gì của Lạc Khâu Bạch.

Y hít một hơi, cảm thấy làm chồng, nếu vô pháp thỏa mãn yêu cầu của thê tử thực rất mất mặt, nếu Lạc Khâu Bạch muốn câu dẫn y, lạt mềm buộc chặt với y, cho nên cả ngày nay y cố nén xúc động, không liên lạc với Lạc Khâu Bạch, cho hắn cơ hội chủ động tìm mình, dù sao buổi sáng cũng dốc sức câu dẫn y.

Bạn đang

Nhưng suốt một ngày, y tưởng rằng buổi trưa hắn sẽ mang cơm đến phòng làm việc của mình, muốn mình thỏa mãn dục vọng của hắn, nhưng cả một cuộc điện thoạicũng không có, làm chồng y cảm thấy mình bị phớt lờ.

Nếu là trước mặt là thê tử, y nhất định không chút do dự đè hắn trên cửa ra sức hôn vài cái, hôn đến khi hắn mềm nhũn trong ***g ngực mình thở dốc, làm cho phù dung câu phát ra thanh âm dễ nghe câu nhân.

Vừa lúc đó, y tùy ý lên mạng, tài khoản Weibo trong công ty đột nhiên nhảy ra, y tùy tay mở lên, đột nhiên thấy tin tức giải trícó tên của Lạc Khâu Bạch.

Theo bản năng mở ra, nhìn thấy nội dung, mặt của Kỳ Phong trong nháy mắt lại đen một tầng.

Lời của editor: Aizza người yêu cũ đụng mặt hoài!