"Thật nực cười, tìm đại một người nào đó tới đây rồi bảo là người của dòng họ Nozaki, còn muốn tạo ra một hệ thống đánh bại hệ thống bán lẻ của ông đây, có thể khoác lác ảo tưởng đến mức này, tao đúng là đã phục mày rồi!"
Nhậm Chí Viễn khinh thường nhìn Lục Hi, không hề tin người sau lưng anh thật sự là người của dòng họ Nozaki.
Tuy nhiên, Hoắc Tư Duệ lại đang nở một nụ cười mãn nguyện, bởi vì cô biết tất cả những gì Lục Hi nói đều là sự thật, nếu như anh đã bảo Miwa Nozaki hợp tác với cô thì chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Bởi vì cô đã nhìn thấy sự tôn trọng và vâng lời của Miwa Nozaki đối với Lục Hi.
Đúng lúc này, người phục vụ gõ cửa rồi bước vào nói với mọi người: "Thật xin lỗi, có ba vị khách bên ngoài nói hẹn anh Lục dùng bữa ở đây".
Nhậm Chí Viễn nhìn Lục Hi, hơi nheo mắt lại.
Lục Hi cười nói: "Đừng căng thẳng, chỉ là vài người bạn của tôi muốn mời tôi ăn cơm mà thôi, mặc dù tôi đã nói là có hẹn với sếp Nhậm trước nhưng vẫn không thể từ chối được bọn họ, đành phải gọi bọn họ đến đây. Sếp Nhậm chắc là không phiền chứ?"
Nhậm Chí Viễn nhìn Lục Hi, chế nhạo nói: "Đừng nói là ba ngươi, cho dù là ba mươi người cũng chẳng sao, cho bọn họ vào đi".
Người phục vụ gật đầu và rời đi.
Nhậm Chí Viễn lạnh lùng nhìn Lục Hi.
Đã có cao thủ bất khả chiến bại Quách Cương ở đây, bản thân ông ta còn có thêm hơn mười tên bảo vệ, thậm chí khách sạn này còn là địa bàn của Giang Hải Lam, cho dù Lục Hi có gọi thêm người tới hỗ trợ thì ông ta cũng không sợ.
Chẳng qua chỉ có ba người, vào đây cũng chẳng làm được gì.
Một lúc sau, Vân Thắng Quốc, Mục Duy Trân và Vân Khả Thiên bước vào.
Vân Khả Thiên vừa nhìn thấy Lục Hi liền cười nói: "Anh Lục, thật xin lỗi, tôi đã đến muộn rồi, để tôi giới thiệu một chút, đây là bố mẹ của tôi".
Vân Khả Thiên giới thiệu bố mẹ của mình.
Lục Hi gật đầu coi như chào hỏi.
"Ngồi đi".
Lục Hi nói với nụ cười kỳ quái trên mặt.
Tuy nhiên, lúc này Hoắc Tư Duệ lại bồn chồn không yên.
Vân Thắng Quốc và Mục Duy Trân là những người có thân phận lớn cỡ nào chứ, đó là những người nắm trong tay toàn tỉnh Tây Bắc, địa vị cao vô cùng, Hoắc Tư Duệ thậm chí còn chưa từng mơ có ngày mình có thể ngồi chung bàn với hai người này cho nên cô đã lo lắng đến mức mồ hôi rịn ra đầy trên trán.
Đám người Nhậm Chí Viễn lại càng khiếp sợ hơn.
Vân Thắng Quốc là nhân vật thường xuyên lên ti vi, chỉ có kẻ mù mới không biết ông ta.
Bọn họ có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới gia đình ba người của Vân Thắng Quốc sẽ đến đây dùng bữa ngày hôm nay.
Nhậm Chí Viễn, Giang Hải Lam, Sử Nhất Đan và cả Quách Cương đều bị sốc tới mức chân tay luống cuống, vội vàng đứng lên lắp bắp nói.
"Vân... bí thư Vân, sao ông lại ở đây?"