Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1181: "Ngô Đạt, anh điên rồi hả?"




Ngô Đạt vừa nghe thấy câu đó, đôi mắt thoáng chốc đỏ rực, trở nên cực kỳ đáng sợ.



Chỉ thấy anh ta bỗng tức giận gầm lên: "Tại sao? Vì tên Lục Hi kia hả? Tôi đã theo đuổi cô ba năm, ba năm đó".



Vương Kiều bị biến hóa ấy của Ngô Đạt làm cho giật mình, hơi lo lắng nép vào góc tường, mặt mày lộ ra vẻ hoang mang không biết nên làm sao.





Còn Chu Nhã chỉ ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Ngô Đạt nói: "Tôi cảm thấy không phải, sau chuyện này, tôi thấy hai chúng ta cũng không thích hợp. Anh cũng đừng tốn thời gian trên người tôi, còn có rất nhiều cô gái tốt hơn. Anh đi tìm người khác đi".



Chu Nhã nói xong bèn sắp xếp quần áo tiếp, mà giờ đây, Ngô Đạt lại lộ ra vẻ mặt tức giận giống như một con báo bị chọc giận, nhìn Chu Nhã nghiến răng nói: "Con điếm thối tha nhà cô, ông đây bỏ công bỏ sức ba năm, dốc hết bao nhiêu thời gian trên người cô. Giờ cô lại nói câu đó với tôi, hôm nay, ông đây sẽ làm cô".



Ngô Đạt nói xong, bước nhanh về phía Chu Nhã.



Chu Nhã hoảng sợ, lùi ra sau mấy bước hỏi: "Ngô Đạt, anh muốn làm gì?"



"Làm gì? Ông đây muốn làm cô! Ba năm, ông đây vẫn chưa đụng vào cô. Giờ, nếu cô muốn đi, vậy báo đáp lại công sức trong ba năm nay của ông đây đi đã", Ngô Đạt giống như điên rồi nói.



Giờ phút này, Vương Kiều cũng toát ra vẻ mặt hoảng sợ. Lúc này, Ngô Đạt giống như là mất hết lý trí định ra tay với Chu Nhã. Anh ta chính là đội trưởng đội tán thủ của tỉnh đó, dáng người cao to vạm vỡ, sao Chu Nhã có thể là đối thủ của anh ta được.



"Ngô Đạt, anh đừng xúc động, có chuyện gì thì từ từ rồi nói".



Vương Kiều lấy hết can đảm bước tới kéo Ngô Đạt lại, cô ta hy vọng dưới lời khuyên bảo của mình, anh ta có thể bình tĩnh trở lại.



Nhưng mà, Ngô Đạt xoay người lại tát cho Vương Kiều một cái, đánh cô ta ngã xuống đất.



Ngô Đạt đang nổi điên hoàn toàn không thể kiểm soát sức lực của mình. Lần này, suýt nữa đã đánh Vương Kiều ngất xỉu. Vương Kiều nằm trên mặt đất mà hoa mắt chóng mặt, chẳng đứng dậy nổi. Còn Ngô Đạt lại tiếp tục nhào về phía Chu Nhã.



Căn nhà này vốn không lớn, Chu Nhã muốn lui cũng không lui được nữa. Ngô Đạt nắm lấy cánh tay cô ấy, kéo mạnh về phía mình, sau đó xé nát áo Chu Nhã.



Thoáng chốc, hai trái bưởi trắng nõn lập tức bật ra, run lẩy bẩy động lòng người.



"Ngô Đạt, anh điên rồi hả?", Chu Nhã hét lên.



Ngô Đạt điên cuồng cười ầm lên: "Đúng vậy, tôi điên rồi. Hôm nay, ông đây muốn nổi điên đấy".



Anh ta nói xong lại xé quần áo của Chu Nhã tiếp, còn Chu Nhã cũng cố gắng chống cự rồi lớn tiếng kêu la.



Nhưng, Chu Nhã vừa kêu lên Ngô Đạt đã tát một cái lên mặt cô ta, đầu óc cô ta quay cuồng, cơ thể mềm nhũn xụi lơ xuống đất.



Bấy giờ, chỉ thấy Ngô Đạt đỏ con mắt, thở hổn hển, hai ba lượt lột sạch Chu Nhã, nhìn cơ thể như ngọc của cô ta mà càng thêm điên cuồng.



Chỉ thấy anh ta vừa cởi đồ mình ra vừa dữ tợn chửi: "Mẹ nó, ba năm. Hôm nay, ông đây sẽ hiếp chết cô. Tên Lục Hi kia có gì hơn người chứ, có giỏi thì bảo nó đến giết tôi nè".



Ngô Đạt hai ba lượt lột sạch mình, rồi nhào về phía Chu Nhã đang trần truồng, há miệng điên cuồng hôn lên cơ thể cô ta.



Mà lúc này, Vương Kiều đã hơi tỉnh táo lại, thấy cảnh ấy thì sợ tới mức không biết nên làm thế nào. Với trạng thái hiện tại của Ngô Đạt, cô ta đoán nếu mình dám kêu lên, anh ta chắc chắn sẽ giết mình.



Nhưng, nếu bỏ mặc thì Chu Nhã phải làm sao bây giờ?



Ngay khi Vương Kiều không biết làm sao, Chu Nhã cũng dần dần tỉnh lại, thấy Ngô Đạt trần truồng đè trên người mình thì sợ hãi hét: "Ngô Đạt, anh làm vậy là phải ngồi tù đó".