Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1179: Không có hứng thú




Lúc này, Ân Bặc đột nhiên hét lên, cùng một băng ông trùm vội vã đi xuống võ đài, đến trước mặt Somchai, lúc này mới phát hiện hắn thực sự đã chết, hoàn toàn tắt thở.



Mười mấy ông trùm thấy vậy thì vô cùng kinh hãi, bọn họ lần lượt đi tới bên cạnh Lục Hi, cung kính nhìn anh, Ân Bặc nói: "Phù Đồ, có thể giới thiệu vị cao nhân này với chúng tôi được không? Chúng tôi thực sự vô cùng kính phục anh ấy”.





Một đấm giết chết một vị hoành luyện tông sư. Lúc này, trong lòng bọn họ đối với Lục Hi tràn đầy tôn kính, đây không phải là chuyện mà tông sư bình thường có thể làm được, thực lực của Somchai nằm ngay trước mặt, bọn họ đều tận mắt chứng kiến. Nhưng thực lực của Lục Hi, bọn họ không tài nào ước lượng được, cũng không tưởng tượng nổi một người có thể một đấm giết chết hoành luyện tông sư sẽ là sự tồn tại khủng khiếp đến mức nào.



Nghe Ân Bặc nói vậy, Phù Đồ liếc mắt nhìn Lục Hi một cái, sau đó chậm rãi nói: "Mọi người cứ gọi anh Lục là được rồi”.



"Hóa ra là anh Lục. Cảm ơn anh đã ra tay cứu giúp, chúng tôi vô cùng cảm kích”.



Ân Bặc và những người khác nghe thế thì vội vàng hành lễ cảm ơn Lục Hi.



Lục Hi đánh chết Somchai, có thể nói là đã giúp bọn họ giải vây trong nháy mắt, nếu không e là tất cả bọn họ đều sẽ phải theo chân Vương Hổ.



Lục Hi liếc mắt nhìn bọn họ, chậm rãi nói: "Không cần khách sáo, là tên Somchai này tự tìm đường chết, dám đến Hoa Hạ huênh hoang làm càn, cho dù tôi không ra tay thì cũng sẽ có người xử lý hắn".



Trái tim của những ông trùm như muốn đông cứng lại, trong lòng bọn họ tông sư đã là sự tồn tại vô địch rồi, còn ai có thể xử lý được hắn. Có điều, bọn họ nào dám chất vất lời của Lục Hi, chỉ có thể lần lượt đáp phải.



Lúc này Lục Hi cụt hứng nói: "Đã đến lúc nên trở về rồi, có lẽ tiếp theo cũng không có gì đáng xem cả”.



Ân Bặc nghe vậy vội vàng nói: "Anh Lục, cho chúng tôi cơ hội chuẩn bị ít rượu nhạt rồi nói chuyện tâm tình một chút được không?"



Vừa nghe thấy Lục Hi sắp rời đi, Ân Bặc và những người khác bỗng trở nên sốt sắng, đâu dễ dàng gì mà gặp được cao nhân thế này, nếu có thể tạo dựng chút quan hệ, không phải sẽ có hậu thuẫn lớn sao.

Nhưng lúc này, Lục Hi lại lắc đầu nói: "Không có hứng thú, tôi còn có việc, cứ thế đi".



Anh nói xong bèn xoay người đi, Phù Đồ chắp tay với đám Ân Bặc rồi cũng dẫn theo Hoàng Thất và Hoàng Cửu rời đi.



Đám Ân Bặc lộ ra vẻ mặt tiếc nuối nhìn bóng lưng của Lục Hi, song cũng không dám lên tiếng gọi lại.



Bấy giờ, mọi người trong sân thi đấu cũng tản đi. Đám Lục Hi đi ra khỏi khu danh lam thắng cảnh, lên xe đậu ở bãi đỗ xe bên ngoài, Lục Hi khôi phục lại dáng vẻ cũ, lười biếng nói: "Về nhà".



Lần này đến là để hiểu biết thêm cái gọi là Hoành Luyện tông sư, có điều, theo Lục Hi, Hoành Luyện tông sư này cũng chẳng có gì đặc biệt. Tuy ở trước mặt võ giả bình thường thì ông ta đúng là lợi hạt thật. Nhưng với người có sức mạnh đến cảnh giới cao nhất như anh thì Hoành Luyện tông sư cũng không phải một quyền có thể địch nổi.



Lúc này, Phù Đồ đang định lái xe thì thấy một bóng người bỗng nhiên chạy tới chặn trước đầu xe. Sắc mặt hắn ta lập tức sa sầm xuống, dám chặn đường anh Lục, đây là chán sống rồi hả?



Đúng lúc này, Lục Hi lại nói: "Là bạn học của tôi, để tôi đi xem".



Anh nói xong bèn xuống xe đi tới trước mặt Chu Nhã, nhìn cô ấy nói: "Ngại quá, không phải là tôi muốn lừa cậu".



Chu Nhã nhìn Lục Hi, trên mặt có một sự không biết nói sao, một lúc lâu sau, cô ấy mới yếu ớt hỏi: "Không ngờ, cậu vậy mà lại là một người tài ba như thế. Có thể nói cho tôi biết, giọng nói đã chỉ tôi đặt cược có phải là cậu hay không không?"



Lục Hi im lặng một lát rồi đáp: "Là tôi".