Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1152: “Thuộc hạ không dám, chỉ là sợ anh tức giận




Lúc này, Phù Đồ mới cúi đầu nói: “Anh Lục, hai ngày nữa ở thành phố Châu Trịnh tỉnh Nam Hà sẽ có một trận thi đấu quyền anh ngầm, không biết anh có hứng thú không”.



Lục Hi nghe xong, lười nhác nói: “Trận đấu quyền anh ngầm có gì đáng xem đâu, không có hứng thú”.





Theo Lục Hi thấy, những trận đấu quyền anh ngầm đó chẳng qua là vì tiền, một vài võ sĩ liều mình quyết đấu, hoàn toàn không có sự xuất hiện của cao thủ, anh không chút hứng thú.



Mà lúc này, Phù Đồ không nói gì cũng không rời đi, chỉ lặng lẽ đứng đó với vẻ mặt ngập ngừng.



Lục Hi nhìn thấy vậy, chậm rãi nói: “Ở trước mặt tôi, còn dám vòng vo?”



“Thuộc hạ không dám, chỉ là sợ anh tức giận, vì vậy...”, Phù Đồ toát mồ hôi lạnh nói.



“Hừ, Có gì nói mau”, Lục Hi lạnh lùng nói.



Lúc này Phù Đồ mới nói đầu đuôi gốc ngọn.



Hóa ra hàng năm thế giới ngầm đều có một trận thi đấu quyền anh ngầm hoành tráng, các ông trùm của thế giới ngầm ở các nơi sẽ mang người đến tham gia để thể hiện sức mạnh của bản thân, đồng thời, đây cũng là một canh bạc lớn, tiền cược kinh người. Trong số đó, không ít người trong võ đạo bí mật tham gia, thắng được rất nhiều tiền.



Tất nhiên, các tông sư không thèm tham gia những trận đấu như này, nhưng năm nay lại rất bất ngờ.



Lúc trận thi đấu quyền anh vừa bắt đầu, có một tên người Thái Lan lên tiếng nói rằng sẽ tham gia trận đấu quyền anh, đồng thời thách đấu tất cả võ sĩ của Hoa Hạ.



Việc này ngay lập tức dấy lên cơn giận dữ của tất cả các ông trùm trong thế giới ngầm cả nước, bao gồm một vài ông trùm trong võ đạo.



Một tên Thái Lan cũng dám đến Hoa Hạ huênh hoang, làm gì có cái lí này, ngay lập tức, tất cả các ông trùm dẫn theo thuộc hạ đắc lực đến Châu Trịnh, nơi tổ chức sự kiện năm nay.



Nhưng hôm kia ngay trước khi trận đấu giao hữu bắt đầu, Somchai buông lời ngông cuồng, một võ giả hậu thiên không phục, liền lên đài đọ sức, bị Somchai đánh bị thương.



Những người trong thế giới ngầm vô cùng phẫn nộ, vốn định lập tức dạy dỗ hắn ta, nhưng dưới sự khuyên giải của người chủ trì, đợi trận đấu quyền anh chính thức bắt đầu, sẽ tên cho Somchai này biết tay, bằng không bọn họ cũng sợ bị người khác chê cười.



Nhưng Phù Đồ đã tinh ý phát hiện người này không hề tầm thường, thậm chí đến hắn ta cũng không phải là đối thủ, phải biết rằng hiện tại hắn ta đã ngang hàng với tông sư.



Sau khi do dự, Phù Đồ lập tức trở về, báo lại việc này với Lục Hi, một là Phù Đồ sợ bên trong có âm mưu gì đó.



Suy cho cùng, một người Thái Lan sao có thể vô duyên vô cơ tham gia vào trận đấu quyền anh ngầm ở Hoa Hạ, hai là hắn ta cũng không phải là đối thủ của người này, Phù Đồ nghi ngờ trong thế giới ngầm không có ai có thể đánh lại được hắn ta, đến lúc đó Hoa Hạ sẽ bị mất hết mặt mũi.



Lục Hi nghe xong, khẽ nhíu mày suy nghĩ.



Một lúc sau, Lục Hi chậm rãi nói: “Tôi cùng anh đi xem xem tên Somchai này muốn giở trò gì”.



Một kẻ đến ngay cả Phù Đồ cũng cảm thấy không phải là đối thủ, chắc chắn đã là một tông sư rồi, điều này khiến Lục Hi cảm thấy có chút hứng thú.