Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1145: Chú có thể giác ngộ như vậy, tôi rất mừng




Còn về chuyện Thiên Nhân Cư, hai người họ nghĩ đến thôi cũng được rồi, chỉ cần con trai có thể vào sống trong đó, bọn họ cũng không tiếc nuối.



Lát sau, Vân Vệ Hoành và Jenny thu dọn xong đồ đạc, Vân Khả Thiên cầm giúp, Lục Hi cáo từ Vân Hiện Diệp và Vân Thắng Quốc, dẫn vợ chồng Vân Vệ Hoành lái xe rời đi.





Lúc này hai anh em Vân Hiện Diệp và Vân Thắng Quốc đứng ở cửa khu nhà Tây Sơn, dõi theo chiếc xe của Lục Hi đi xa, vẻ mặt lúng túng.



“Có thể gặp được cậu Lục, là cái phúc của nhà họ Vân ta, chúng ta phải trân trọng”, Vân Hiện Diệp chân thành nói.



Vân Thắng Quốc gật đầu nói: “Anh cả, anh yên tâm, em sẽ không vì vị trí của mình mà bất mãn với cậu Lục, chúng ta đều là phàm phu tục tử, vị trí có cao đi nữa thì đã làm sao, đám người anh Lục có thể vượt qua sự sống và cái chết, chúng ta và người ta vốn không cùng đẳng cấp”.



“Chú có thể giác ngộ như vậy, tôi rất mừng, nhà họ Vân chúng ta sắp thực sự lưu truyền trăm năm rồi”, Vân Hiện Diệp cười tươi nói.







Đám người Lục Hi về thẳng đến Thiên Nhân Cư, Lục Hi đưa hai sợi dây chuyền bảo vợ chồng Vân Vệ Hoành đeo vào, hai người vừa bước vào Thiên Nhân Cư, đã bị cảnh tượng như cảnh tiên, thế ngoại đào nguyên bên trong làm cho ngẩn người.



Vân Khả Thiên thấy buồn cười, kéo hai người đi đến khách sạn, sắp xếp một phòng cho bọn họ.



Lúc này, Lục Hi đã ngồi trên sofa, còn Vân Vệ Hoành và Jenny vẫn như mất hồn, trong đầu nghĩ lại cảnh tượng vừa nhìn thấy.



Cây cối nơi đây một màu xanh biếc, đều vô cùng cao lớn, trông như đã phát triển hàng nghìn năm vậy, còn không khí bên trong, hít một hơi liền thấy dễ chịu thoải mái, cảm giác lỗ chân lông toàn thân được mở ra.



Chim muông trong rừng, lông vũ sặc sỡ sáng bóng như lụa, ngay cả tiếng hót cũng lanh lảnh, hình như bọn họ còn phát hiện trên tầng mây còn có một bóng hình bạch long, đang chậm rãi bay lượn, tất cả khiến bọn họ chấn hãi vô cùng.



Lúc này, Lục Hi mở con mắt xuyên thấu, quan sát kỹ cơ thể của Vân Vệ Hoành, lúc sau mới chậm rãi nói: “Vệ Hoành, một hai năm nay cậu có phát hiện mình có năng lực đặc biệt gì không?”