Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1137: “Chuyện bé xé ra to?




Lúc này, Lương Thông mới chậm rãi nói: “Chúng tôi giúp các cậu giảm bớt bao nhiêu thương vong, nhưng Trương Thuận lại làm khó chúng tôi, chúng tôi nhất thời kích động, lời nói có chút không thích đáng, chắc hẳn cũng có thể hiểu được”.



Lời của Lương Thông có thể nói là đã rất mềm mỏng rồi, lúc này Đỗ Tây Lâm có chút an tâm, ông ta còn sợ Lương Thông không kiềm chế được mà nổi giận ngay tại đây, đến lúc đó mọi chuyện sẽ thực sự khó xử lý.





Mà lúc này, Thường Bác Vũ lại lạnh lùng cười một tiếng nói: “Lời nói không thích đáng? Nhưng tôi lại nghe nói, ông đã nói Trương Thuận là muốn tìm chết? Có chuyện này không?”



Đối mặt với sự hùng hổ dọa người của Thường Bác Vũ, Lương Thông không thể nhịn được nữa, chắp tay sau lưng nói: “Có”.



“Được lắm”.



Lúc này, Thường Bác Vũ cũng đứng lên, hung hăng như đâm lao nhìn Lương Thông nói.



“Trước mặt quân nhân, ông cũng dám nói những lời như vậy, tôi cho rằng ông đang khiêu khích sự uy nghiêm của quân nhân chúng tôi, đi theo tôi, ông sẽ bị đưa lên tòa án binh”.



Đỗ Tây Lâm nghe thấy vậy, liền kinh hãi nói: “Tư lệnh Thường hãy khoan, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không cần phải chuyện bé xé ra to”.



“Chuyện bé xé ra to? Ông cho rằng danh dự của quân nhân có thể tùy ý bôi nhọ sao, Lương Thông phải trả giá cho lời nói và việc làm của ông ta, còn nữa, thi thể của vượn khổng lồ cũng phải giao cho quân đội, cũng mang cả tên họ Lục đi”, Thường Bác Vũ nghiêm nghị nói.



Khi đó, sau khi Trương Thuận trở về, lập tức đúng như sự thật báo cáo lại toàn bộ sự việc, Thường Bác Vũ nghe thấy thế giận tím mặt.



Quân đội là một tập thể to lớn, là thần hộ mệnh của quốc dân, sao có thể khoan nhượng để một đám giặc cỏ giang hồ tùy ý uy hiếp, cho dù Trương Thuận làm không đúng, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép đám người Lương Thông láo xược như vậy.



Còn nữa, theo Trương Thuận nói, có một người họ Lục rất lợi hại, không chỉ giết chết vượn khổng lồ mà còn làm vượn khổng lồ biến mất, còn rêu rao sẽ gánh hết hậu quả.



Lúc này, Thường Bác Vũ còn tức giận hơn, một đám người giang hồ còn có thể lợi hại hơn cả quân đội Hoa Hạ, đây là sự khiêu khích trắng trợn với quân đội, Thường Bác Vũ hắn nhất định sẽ không ngồi nhìn sự việc như vậy xảy ra, những người này nhất định phải bị nghiêm trị, để lấy lại thanh danh cho quân đội.



Mà lúc này Đỗ Tây Lâm thấy sự việc đã ầm ĩ đến mức này, không khỏi đau đầu, chỉ có thể nhìn đến Nguyễn Chí.



Thường Bác Vũ rõ ràng không nể mặt ông ta, bây giờ chỉ có thể xem Nguyễn Chí có thể giải quyết được việc này hay không.



Lúc này Nguyễn Chí khẽ cau mày, chậm rãi đứng lên nói: “Tư lệnh Thường, nhóm người Lương Thông được chính quyền mời đến giúp đỡ, cũng là người của chính quyền, việc này tôi thấy cho qua đi, cũng không gây tổn thất gì, thái độ của Lương Thông cũng không tệ, mọi người bắt tay giảng hòa là được”.



Nguyễn Chí là người đứng đầu tỉnh, lời nói vẫn là có chút trọng lượng, Đỗ Tây Lâm đoán Thường Bác Vũ dù gì cũng phải nể mặt.



Nhưng nào ngờ, Thường Bác Vũ mặt không biểu cảm nói: “Bí thư Nguyễn, việc này không còn là việc nhỏ nữa, có người khiêu khích nghiêm trọng đến uy nghiêm của quân đội, phải bị xử lý nghiêm, xin lỗi rồi”.

Nhìn thấy Thường Bác Vũ đến Nguyễn Chí cũng không thèm nể mặt, Đỗ Tây Lâm bất lực thở dài, việc này thật khó giải quyết.