Sắc mặt Lục Hi trầm xuống, trong lúc nói chuyện, anh cất bước tiến lên, một cái tát liền phất về phía Vương Cảnh.
Bấy giờ, người đàn ông gầy nhỏ thấy vậy, hắn sải bước chặn trước người Vương Cảnh, đánh một quyền về phía Lục Hi.
“Cút ngay”.
Lục Hi hét lên, thuận thế đánh một phát về phía tay Vương Cảnh.
Người đàn ông gầy nhỏ liền kinh hãi, đòn đánh này quá mức thần kỳ, hắn có cảm giác không thể nào phòng ngự được.
Vào lúc hắn đang nghĩ xem làm sao ngăn cản đòn đánh này, một luồng kình khí ác liệt phát ra trên bàn tay Lục Hi, bổ về ngực hắn.
Một tiếng “Ầm” vang lên, khóe miệng người đàn ông ngậm máu, lùi liên tiếp bốn năm bước không dừng lại, cuối cùng đặt mông ngồi xuống.
Sắc mặt Vương Cảnh biến đổi, sau khi Lục Hi bổ xuống, một cái tát giương lên, tát vào mặt Vương Cảnh.
Tiếng bạt tai giọn giã vang lên “Bốp” một tiếng, Vương Cảnh xoay ba vòng tại chỗ mới dừng lại, ngay lập tức một bên mặt sưng lên.
Bấy giờ động tĩnh bên này đã kinh động đến những vị khách gần đó, mọi người rối rít nhìn sang.
“Aiz!”
Lục Hi thở dài trong lòng.
Một lát sau, Vương Cảnh mãi mới tỉnh táo lại, hắn ta nhìn Lục Hi, mặt không cam lòng nói: “Mày dám đánh tao?”
Vương Cảnh cũng là bá chủ tung hoành ngang dọc ở thành phố Nguyên Thái, đều là hắn ta đánh người khác, từ lúc nào người khác cũng dám đánh hắn ta, quả thật Vương Cảnh không dám tin.
Lúc này, Lục Hi nhàn nhạt nói: “Đánh người còn phải xem giờ sao”.
“Con mẹ nó, ông đây phải giết chết mày”, Vương Cảnh gào lên giống như thằng điên.
Lập tức người đàn ông gầy nhỏ kia cùng mấy tên đi cùng Vương Cảnh vây Lục Hi và Diêu Na lại, còn có hai người giơ súng ra, nhắm về phía hai người.
Diêu Na liền kinh hãi, cô ta nói: “Các người dám nổ súng ở đây, muốn đâm đầu vào chỗ chết sao?”
Còn hai người cầm súng kia cười lạnh: “Ông đây có thẻ giữ súng, làm sao”.
Lúc này, Lục Hi nhìn người đàn ông gầy nhỏ, anh chậm rãi nói: “Anh một lòng muốn tìm cái chết?”
Sắc mặt người đàn ông gầy nhỏ khẽ thay đổi, hắn biết mình không phải đối thủ của Lục Hi, nhưng mệnh lệnh của Vương Cảnh hắn cũng không dám không nghe, chỉ có thể nhắm mắt đấu với anh.
“Thật xin lỗi, ăn lộc vua thì phải trung thành với vua, tôi cũng không còn cách nào khác”, người đàn ông gầy nhỏ nói.
“Ha ha”, Lục Hi cười nói: “Một tên nhà giàu không bằng con chó, cũng không đáng gọi một chữ ‘Vua’, anh đừng quá đề cao hắn”.
Lục Hi vừa dứt lời, anh liền nghe thấy Vương Cảnh tức giận nói: “Con mẹ nó, mày chết đến nơi rồi còn cứng miệng”.