Công Tử Vô Sỉ

Công Tử Vô Sỉ - Quyển 5 Chương 13: Ngoại truyện Chương 1: Lịch sử trưởng thành của họ Tô





Lôi Ảnh ngoại truyện: Về sự tồn tại của kẻ phá bĩnh đầu óc đen tối


1.


Đó là một ngày xuân ấm áp, hoa nở rực rỡ.


E rằng cả đời này Lôi Ảnh cũng không bao giờ quên ngày đó, ngày mà hắn gặp khắc tinh lớn nhất đời mình.


[Nghiến răng rít ra từng tiếng]: Tô Trầm Triệt.


Tiểu Lôi Ảnh bảy tuổi áo đen tóc đen, mặt thâm trầm như nước, hai tay ôm bảo kiếm cao gần bằng hắn, theo sát nam tử áo đen đi phía trước.


Trong đợt tuyển chọn định kỳ nửa năm một lần, hắn bộc lộ tài năng của mình trong hơn một ngàn cô nhi bằng thành tích cao nhất trong tất cả các hạng mục sát hạch, sắp phải gánh vác nhiệm vụ nặng nề nhất, gánh nặng như thế đè lên vai, khiến hắn không thể không biến khuôn mặt búng ra sữa của mình thành khó đăm đăm.


Nam tử áo đen nói: “Đứng lại”.


Lôi Ảnh lập tức dừng bước, tay nắm chắc kiếm, sắc mặt nghiêm trang, nửa thân trên nghiêng về phía trước, tư thế sẵn sàng nghênh chiến.


Nam tử áo đen nói: “Nhìn phía trước”.


Lôi Ảnh cảnh giác quay đầu.


Ở phía bụi hoa không xa có một thằng bé xinh đẹp xấp xỉ tuổi hắn đang ngồi đó, toàn thân vận một màu trắng, nụ cười rạng rỡ, từ nơi khóe miệng nhướng lên có thể nhìn thấy sáu chiếc răng nhỏ trắng ngần, đôi mắt màu hổ phách trong vắt, cả người toát ra vẻ sạch sẽ đến mức người ta không dám nhìn thẳng, hệt như một con búp bê sứ tinh tế.


Lôi Ảnh căng gương mặt nhỏ, hỏi: “Nhiệm vụ là giết nó sao?”.


Nam tử áo đen lắc đầu: “Còn khó hơn cả giết”.


Lôi Ảnh nhíu mày: “Khiến nó muốn sống không được muốn chết cũng không xong ư?”.


Nam tử áo đen tiếp tục lắc đầu: “Không! Là cùng luyện võ với nó…”. Ông ta ngập ngừng rồi trịnh trọng bổ sung, “Nhưng… trong quá trình này, bất luận ngươi có muốn thế nào cũng không thể giết nó”.


Lôi Ảnh không hiểu: “Nhiệm vụ này khó đến thế sao?”.


Câu hỏi vừa thốt ra khỏi miệng, vị sư phụ dạy học luôn nghiêm khắc, vô tình, lạnh lùng như núi băng trong mắt Lôi Ảnh lần đầu tiên tỏ thái độ vô cùng khổ sở.


Ông ta đưa mắt nhìn ra xa rầu rầu nói: “… Ngươi sẽ hiểu ra nhanh thôi”.


2.


Bên bụi hoa.


Thằng bé mỉm cười: “Ngươi tên Lôi Ảnh?”.


Lôi Ảnh gật đầu.


Thằng bé nghiêng đầu hỏi, mái tóc mềm mại che trước trán nó: “A Ảnh, sau này ngươi cùng luyện võ với ta đúng chứ?”.


Dù có chút không quen với kiểu xưng hô thân mật của kẻ mới gặp lần đầu, nhưng Lôi Ảnh vẫn gật đầu.


“Ta tên Tô Trầm Triệt”. Thằng bé vẫn cười, hàm răng sữa trắng tinh lóe sáng, giơ tay ra với hắn: “Lại đây, bắt tay một cái nào!”.


Nụ cười của nó ấm áp tựa mặt trời mùa đông, có chút rung động lòng người.


Lôi Ảnh bất giác đưa bàn tay quanh năm cầm kiếm của mình ra, bắt lấy bàn tay nhỏ của Tô Trầm Triệt.


Nhỏ quá, mềm quá, ấm áp quá, còn có cảm giác ngọt ngọt dính dính nữa.


Thì ra bắt tay người khác là cảm giác này đây…


Lôi Ảnh thận trọng nghĩ.


Không thể vận lực quá nhiều, lỡ đâu vặn nát bàn tay nhỏ mềm mại của nó thì không xong rồi.


Thu tay về, Tô Trầm Triệt bỗng dưng quay đi làm chuyện của mình, rất lâu không để ý đến hắn.


Tuy chững chạc hơn so với tuổi, nhưng Lôi Ảnh rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ, không nén được hiếu kỳ hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”.


Tô Trầm Triệt không quay đầu lại: “Làm đồ chơi”.


Lôi Ảnh: “Đồ chơi gì vậy?”.


Tô Trầm Triệt: “Đợi một chút… A, xong rồi”.


Tiếp đó Lôi Ảnh nhìn thấy Tô Trầm Triệt cầm trong tay vật gì đó ra sức chọc, rồi bỏ chạy mất dạng.


Lôi Ảnh: “???”.


Vừa mới đứng lên, quay đầu lại Lôi Ảnh nhìn thấy một bầy ong chi chít đang lao về phía hắn, mắt Lôi Ảnh bỗng chốc tối sầm lại.


Lúc tỉnh lại thì hắn đã nằm trên giường, toàn thân đau nhức như thể không phải là cơ thể của mình nữa.


Nhìn thấy hắn tỉnh lại, đại phu già vừa thu dọn thuốc vừa thở dài nói: “… Dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ, Tiểu Lôi Ảnh, tổ ong không được chọc như thế có biết không?”.


Trước đây, lúc còn luyện tập, lão đại phu cũng thường giúp hắn trị thương, hắn luôn giữ hình tượng chững chạc, kiên định, nên hôm nay… hắn cần giải thích!


Lôi Ảnh mở miệng, phát hiện hai má sưng to đến không nói được, lấy tay sờ, hai tay cùng với mặt đã sưng phù như một quả bóng.


Hắn vô cùng kinh hoàng, đành cật lực lắc đầu.


Lão đại phu: “Đừng chống chế nữa, mật ong còn dính trên tay ngươi kìa, nếu không phải vì nó, ngươi cũng đâu bị đốt thê thảm đến vậy”.


… Tô Trầm Triệt! Lúc bắt tay với hắn!!!


Sáng hôm sau, Tô Trầm Triệt không chút tổn thất cầm một thứ giống trái bóng đứng trước mặt hắn.


Lôi Ảnh quay mặt đi, không nhìn hắn.


Tô Trầm Triệt trề môi, bộ dạng tủi thân nói: “Xin lỗi, ta không ngờ ngươi bị đốt thê thảm thế này… ta nghĩ ngươi chắc chắn đã bỏ chạy cùng ta”.


Lôi Ảnh phẫn nộ quay đầu lại: “#%^#%…#”. [Phiên dịch: Ta còn kịp chạy ư!]


Tô Trầm Triệt đẩy vật trong tay về phía trước, nét mặt như chực khóc: “Cái này cho ngươi chơi, chịu không?”.


Lôi Ảnh trợn mắt nhìn… Cái quái gì thế này? Hình như là thứ vàng vàng bên trong có lỗ…


Không đợi hắn nhìn kỹ, một con ong thợ từ bên trong nhàn nhã bay ra, nhắm thẳng trán Lôi Ảnh, cắm chiếc mông nhọn xuống.


Hai mắt Lôi Ảnh tối sầm, lại bất tỉnh nhân sự.


Trước lúc ngất đi, trong lòng Lôi Ảnh chỉ có một tâm niệm, để ta giết tên khốn kiếp này đi!


3.


Vài tháng sau khi thương thế của Lôi Ảnh đã lành.


Tô Trầm Triệt: “A Ảnh, A Ảnh, chúng ta đi chơi đi!’.


Lôi Ảnh: “…”.


Tô Trầm Triệt xị mặt ra: “Ngươi còn giận ta sao?”.


Lôi Ảnh: “… Không có”.


Tô Trầm Triệt nở nụ cười rạng rỡ: “Không có là tốt rồi, chúng ta ra ngoài chơi đi!”.


Lôi Ảnh trầm tư, nếu ra ngoài… tuy không thể giết hắn nhưng cũng có thể nhân lúc hắn không chú ý đánh cho hắn một trận bầm giập.


Nhìn nụ cười ngây thơ không chút phát giác của Tô Trầm Triệt, Lôi Ảnh âm thầm nhếch một bên môi.


Ngoài đường người rất đông, hàng quán cũng rất nhiều.


Người người chen lấn nhau, tiếng rao hàng không ngừng vang lên bên tai.


Tô Trầm Triệt nhìn đông sờ tây, dáng vẻ rất phấn khởi, Lôi Ảnh âm thầm từng bước từng bước tiến gần sau lưng hắn.


“Đại thẩm, đây là thứ gì vậy?”.


“Vật nhỏ, vật nhỏ không đáng tiền, cầm lấy, cầm lấy”.


“Í, tỷ tỷ xinh đẹp, cái này đệ chưa từng nhìn thấy đó!”.


“Nếu tiểu đệ thích, có thể lấy một cái”.


“Cái này trông ngon quá”.


“Tiểu công tử lấy vài cái ăn thử xxem, thích thì lần sau đến mua nhé”.


Không bao lâu sau Tô Trầm Triệt đã khệ nệ ôm một đống thứ hỗn độn nào là hình nộm, hồ lô đường, bánh mật, xe gió, táo đỏ, cổ vịt… Dừng bước, hắn đột nhiên quay đầu nhìn Lôi Ảnh.


Lôi Ảnh khoanh tay trước ngực: “…”, nhìn ta làm gì, đừng mơ ta sẽ xách giùm ngươi.


Tô Trầm Triệt chớp đôi mắt long lanh: “Ngươi muốn không? Ta có thể chia cho ngươi một nửa!”. Nói rồi hắn nhét cho Lôi Ảnh nào hồ lô đường, một chiếc xe gió, một…



Im lặng nhận lấy, lòng Lôi Ảnh có một cảm giác mơ hồ.


Hắn đang lấy lòng mình sao?


Lôi Ảnh trầm ngâm một lát, mới lên tiếng: “Vì sao cho ta?”.


Tô Trầm Triệt nheo mắt, nói như lẽ dĩ nhiên: “Cô cô nói có thứ gì ngon thì phải chia sẻ với bằng hữu tốt! Nếm thử đi, hồ lô đường có ngọt không?”.


Bằng hữu tốt?


Lôi Ảnh cắn một miếng, mùi vị lớp áo đường tan trong miệng, ngọt đến tận tim, hắn thầm nghĩ, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Tô Trầm Triệt, thôi không đánh một trận tơi tả nữa, đấm hắn hai cái cho có là được rồi.


4.


Tô Trầm Triệt: “Á, phía trước là cái gì?”.


Lôi Ảnh ngẩng đầu lên, phía trước là một cửa tiệm, bên ngoài phủ bằng vải đen nhìn không rõ tình hình bên trong, thỉnh thoảng lại có tiếng ồn ào vọng ra, nhìn kỹ lại, phía trên cao đề một chữ to đùng: ĐỔ (cờ bạc).


Tô Trầm Triệt rất hứng thú chớp chớp mắt: “Chúng ta vào chơi nhé?”.


Lôi Ảnh suy nghĩ một lát, gật đầu.


Canh bạc ngư long lẫn lộn, rất thích hợp để gian lận.


Hì, hắn chỉ chơi một ván thôi, một ván là được rồi.


“Nhóc con, đây không phải là chỗ của ngươi, không có ngân lượng…”.


Tô Trầm Triệt móc từ trong ngực áo ra mười đĩnh bạc, cười thật thà: “Ngân lượng thì ta có!”.


“…Thế, mời quý khách vào trong”.


Vừa thích thú nhìn ngó xung quanh, Tô Trầm Triệt vừa nhét vào lòng Lôi Ảnh một đống thứ hắn đang cầm.


Lôi Ảnh cầm lấy thứ đó nghĩ: Phải ra tay lúc nào đây, đợi thêm chút nữa, đợi người đến đông một chút, bây giờ ra tay rất dễ bị phát hiện…


“Mua lớn mua nhỏ, thắng chắc rồi!”.


“Lớn!”.


Tô Trầm Triệt mừng rỡ: “Thắng rồi!”.


“Nhỏ!”.


Tô Trầm Triệt rầu rĩ: “Thua rồi”.


“Thắng rồi!”, “Thua rồi!”, “Thua rồi!”, “Thua rồi!”, “Thắng rồi!”, “Thắng rồi!”, “Thua rồi!”, “Thua rồi!”, “Thua rồi!”.


“Thua sạch rồi”.


Tô Trầm Triệt trề môi nhìn Lôi Ảnh, lo lắng nói: “Làm sao đây, nếu thua sạch ngân lượng rồi về nhà ta thể nào cũng bị cô gia mắng”.


Lôi Ảnh ôm một đống đồ: “…”, liên quan gì đến ta.


Tô Trầm Triệt móc ra một chiếc lược ngọc: “Chỉ còn nước cầm cố thứ này thôi, đây là kỷ vật mà người mẹ ta chưa từng gặp mặt để lại cho ta…”.


Ánh mắt bi thương buồn bã, là dáng vẻ buồn thương mà Lôi Ảnh chưa từng nhìn thấy.


Lôi Ảnh: “… Đợi đã”.


Tô Trầm Triệt ngẩng đầu lên.


Lôi Ảnh hối hận muốn cắn lưỡi, nhưng móc từ trong ngực áo ra một miếng ngọc bội: “Cầm cái này đi”.


Đó là phần thưởng mà hắn giành được trong lần huấn luyện đầu tiên, giá trị chắc cũng không thấp.


Tô Trầm Triệt: “Thế này sao được”.


Lôi Ảnh cố nén tâm lý càng lúc càng hối hận, cắn răng nói: “Bảo ngươi cầm thì ngươi cầm đi!”.


Tô Trầm Triệt nắm chặt miếng ngọc bội, nhìn hắn rất lâu.


Lôi Ảnh: “…”, mặt ta có dính gì à?


“A Ảnh, ngươi… ngươi tốt thật đấy!”, Tô Trầm Triệt mặt đầy vẻ cảm kích ôm lấy hắn, nhưng lập tức buông ra ngay nói: “… Ta sẽ quay lại nhanh thôi!”.


Nhìn Tô Trầm Triệt từ từ mất dạng, Lôi Ảnh luôn cảm thấy có gì không ổn, nhưng lại không nói ra được chỗ nào không ổn.


Một lát sau, mấy tên đại hán bao vây Lôi Ảnh.


Đại hán: “Tiểu tử, ngươi đi theo bọn ta”.


Lôi Ảnh: “?”.


Đại hán: “Chủ nhân nhà ngươi bán ngươi gán nợ, ngươi còn không mau lăn dấu tay. Người đâu, ấn tên tiểu tử này xuống cho ta!”.


Lôi Ảnh: “Đợi đã…”.


Đại hán: “Đợi cái gì, giấy trắng mực đen làm chứng!”. Xoạt một cái, đại hán rút một mảnh giấy ra.


Lôi Ảnh im lặng nắm chặt thanh kiếm giắt ở lưng.


Nét chữ nghiêng nghiêng ngả ngả của Tô Trầm Triệt, hắn có hóa thành tro cũng nhận ra.


Không thể giết tên Tô Trầm Triệt đó thì hắn cũng có thể giết người khác chứ!!!


Tịch dương Tây Hạ.


Lôi Ảnh lê tấm thân đầy thương tích trở về, thì nhìn thấy Tô Trầm Triệt ngồi trước cửa, đang nghịch ngợm miếng ngọc bội.


Nhìn thấy hắn đi tới, Tô Trầm Triệt đứng thẳng người lên: “A Ảnh, A Ảnh, ta không bán miếng ngọc bội của ngươi đâu!”.


Từng tiếng được rít qua kẽ răng, Lôi Ảnh nói: “Ngươi bán ta!”.


Tô Trầm Triệt nhướng môi cười: “Ngươi không phải trở về rồi đó sao!”.


Lôi Ảnh trợn mắt: “…”.


Tô Trầm Triệt: “Ấy, A Ảnh ngươi sao lại nhìn ta bằng ánh mắt đó? Đáng sợ quá…”.


Lôi Ảnh tiến tới một bước, tóm lấy cổ áo hắn: “Ta giết ngươi được chứ, được chứ, được chứ?”.


Tô Trầm Triệt: “Ta thì không vấn đề gì, nhưng người cầm cự nổi không?”. Nói rồi, hắn dùng ngón út đẩy đẩy đầu Lôi Ảnh.


Chút gắng gượng cuối cùng Lôi Ảnh bị thổi tan, ngã rầm ra đất.


… Ông Trời ơi, cho sét đánh chết hắn đi!


5.


Đính kèm nhật ký của Tô Trầm Triệt.


Mồng 1 tháng 3


Cô cô nói cho mình một đối tác để cùng luyện võ, rất vui.


Vì mấy đại thúc đó thật vô vị, hy vọng người mới có thể chơi đùa được lâu hơn một chút.


Mồng 5 tháng 3


Người mới là một tên đen đen bộ dạng dễ lừa phỉnh, nhét mật ong vào tay hắn hắn cũng không phát hiện nhưng may mà hắn cuối cùng cũng có thể làm được một tổ ong thợ.


Sau đó đi thăm hắn, chẳng ngờ trong tổ ong vẫn còn sót lại mấy con ong, ầy, cái này không phải ta cố ý đâu, hình như hắn rất tức giận thì phải?


Mồng 8 tháng 6


Không ngờ hắn nhận lời đi chơi với mình.


Các đại thẩm vẫn dễ lừa gạt như thế. (Liệt kê chiến lợi phẩm.)


Chia cho hắn một ít, hắn lại cảm động vô cùng, hơi có chút bất an.


Lần đầu tiên đến sòng bạc, thì ra có kẻ lừa bịp thật, mình có chút hưng phấn, nhưng thua sạch cũng không được, đành tranh thủ sự thương hại, hắn ngốc hơn mình nghĩ, thôi, không cầm cố nữa đi thẳng về nhà vậy, mình thật là lương thiện.


Bổ sung: Lược ngọc mười hai văn tiền phải mua thêm vài cái nữa mới được.


Về chuyện nhỏ tè dầm


Đối với mỗi thiếu niên đến tuổi dậy thì, đều có một số vấn đề nhỏ xấu hổ lại không dám hé răng.


Điểm này, bất luận là thiếu niên họ Tô có đầu óc đen tối thế nào cũng không thể tránh khỏi.


Đối mặt với vấn đề này, thiếu niên họ Tô áp dụng một phương pháp là…



“A Ảnh!”


Lôi Ảnh mặt lạnh tanh quay đầu sang: “Chuyện gì?”.


Tô Trầm Triệt dài mặt, đôi mắt to vô hại chớp chớp: “Giúp ta mua một thứ có được không?”.


Lôi Ảnh: “Không được”.


Giết hắn! Không được giết… Giết hắn! Không được giết…


Tô Trầm Triệt cúi đầu ủ rũ, ngón tay vẽ vòng tròn trên mặt đất, trề môi: “… Ta chỉ muốn mua một quyển sách thôi mà, hiệu sách gần đây chắc có bán…”.


Lôi Ảnh nghi ngờ nhìn: “Sao ngươi không tự đi mua?”.


Tô Trầm Triệt khổ não: “Cô cô không cho ta ra ngoài”.


Lôi Ảnh càng nghi ngờ hơn: “Ngươi nghe lời như vậy từ lúc nào thế…”.


Tô Trầm Triệt ôm đầu: “Ta làm sai một chuyện rồi”.


Lôi Ảnh: “Chuyện gì?”.


Tô Trầm Triệt dáo dác nhìn quanh, chắc mẩm là không có người, mới kéo Lôi Ảnh vào phòng.


Lôi Ảnh cảnh giác nhìn hắn, tóc gáy dựng ngược, tay đặt lên chuôi kiếm giắt ở hông, toàn thân trong trạng thái cảnh giác cao độ.


Tô Trầm Triệt ngước gương mặt sạch sẽ lên, chỉ là lúc này trên mặt đầy vẻ khổ sở.


… Đây không phải là biểu hiện thường ngày của mình sao? Lôi Ảnh nghĩ.


Tô Trầm Triệt: “Nếu ta nói với ngươi, ngươi không được cười nhạo ta đó”.


Lôi Ảnh dối lòng gật đầu.


Tô Trầm Triệt: “… Ta tè dầm ra giường”.


Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!!!!


Tô Trầm Triệt lại tè dầm ra giường!!!!!


Ha ha ha, từ lúc có ý thức đến nay hắn chưa bao giờ tè dầm ra giường, nhưng Tô Trầm Triệt lớn thế này rồi còn tè dầm!!!


Mất mặt quá đi!!! Mất mặt quá!!! Mất mặt chết được!!!


[Tống Tử: Lôi Ảnh, ngươi điên rồi à…]


Tuy Lôi Ảnh cố hết sức giữ vẻ lạnh lùng, nhưng vai không ngừng rung lên đã tố cáo nội tâm của hắn.


Tô Trầm Triệt cụp mắt xuống, cả người toát ra vẻ rầu rĩ, buồn bã khó nói thành lời: “Ta biết ngay mà, thôi đi, coi như làm trò cười cho ngươi…”.


Lôi Ảnh: “Ta không có… híc… không buồn cười… ha…”.


Tô Trầm Triệt nói bằng giọng tiu nghỉu: “Giúp ta mua một quyển sách đi”.


Lôi Ảnh: “Được… híc… sách gì… ha…”.


Tô Trầm Triệt: “Ầy, tựa có lẽ là Xuân cung đồ thư”.


Lôi Ảnh với thân phận là một thiếu niên quanh năm suốt tháng chỉ biết làm tròn bổn phận của mình tỏ thái độ: “Đây là sách gì?”.


Tô Trầm Triệt rầu rầu quay sang: “Sách hình thôi mà, cảnh cung đình mùa xuân”.


Lôi Ảnh: “Ngươi mua sách này làm gì?”.


Tô Trầm Triệt rầu rầu quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ lưu lại bóng lưng buồn bã: “Tiêu khiển”.


Mua một quyển sách chắc chẳng có vấn đề gì.


Nhìn tên này với bộ dạng xui xẻo như thế, thương hại hắn một chút cũng chẳng sao.


Lôi Ảnh quay người chuẩn bị đi thì nghe thấy thấy tiếng Tô Trầm Triệt: “Còn một việc quên nói”.


Lôi Ảnh mất kiên nhẫn quay lại.


Tô Trầm Triệt: “Nhớ lấy, nhất thiết nhất thiết trong hiệu sách không được giở quyển sách này ra”.


Thiếu niên luôn là như thế…


Bạn càng bảo hắn đừng làm chuyện gì, hắn càng thích làm…


Thở dài.


Lôi Ảnh vào hiệu sách, bên trong đa số là thư sinh đồng tử, dĩ nhiên cũng có không ít thiếu nữ mới lớn đỏ mặt lật xem những tiểu thuyết diễm tình trên kệ sách.


Đặt kiếm xuống quầy, Lôi Ảnh giữ vẻ mặt lạnh, nói với chưởng quỹ hiệu sách: “Lấy cho ta một quyển Xuân cung đồ thư”.


Chưởng quỹ hiệu sách ngẩng đầu lên: “…”.


Thư sinh xung quanh: “…”.


Các thiếu nữ quan sát Lôi Ảnh, có chút xấu hổ ngượng ngùng, có tiếng thở dài, có tiếng xôn xao.


Lôi Ảnh mặt vẫn lạnh tanh.


Tên Tô Trầm Triệt trời đánh lại chơi mình rồi ư!?


Chưởng quỹ hiệu sách ngẩn ra một hồi, cơ thịt trên mặt giật giật, nhoẻn miệng cười: “Có có, thiếu hiệp đợi một lát, để tôi đi lấy, nhưng không biết thiếu hiệp thích loại nào?”.


Lôi Ảnh: “Cái gì mà loại nào?”.


Chưởng quỹ hiệu sách nén cười: “Chỗ ta có rất nhiều loại, muốn loại nào cũng có. Ngài thích úp úp mở mở hay là phong cách cuồng nhiệt…”.


Lôi Ảnh mất kiên nhẫn: “Ta mua giùm người khác, lấy đại một quyển là được rồi…”.


Chưởng quỹ hiệu sách: “Người khác?”.


Lôi Ảnh: “Một tên…”, nhớ đến Tô Trầm Triệt, lòng Lôi Ảnh bất giác trào dâng nỗi oán hận, “Khốn kiếp, dáng vẻ đồng bóng hơn con gái lại khó hầu hạ”.


Chưởng quỹ nhìn hắn một cái thật sâu, một lúc sau, mới như ngộ ra vấn đề: “… Ta biết ngài cần gì rồi”.


Chẳng mấy chốc, hắn đưa ra một quyển sách mỏng được bọc cẩn thận cho Lôi Ảnh.


Rồi hắn đưa tay vẽ một chữ ngũ.


Lôi Ảnh lấy năm văn tiền, chưởng quỹ lắc đầu: “Năm mươi văn, chúng tôi đây là mời Tống Tử Tống đại nhân vẽ đó, bảo đảm hình tinh tế, tỉ mỉ, bét bút sống động, tuyệt đối là một quyển sách quý! Nhất định thỏa mãn yêu cầu của ngài và… ầy, vị đó”.


Lôi Ảnh nhíu mày, nhưng lười trả giá, cuối cùng cũng trả tiền.


… Đây là sách gì vậy nhỉ, sao lại đắt thế!


Thiếu niên luôn sống tiết kiệm như Lôi Ảnh nghĩ mãi vẫn không hiểu…


Trong đầu hắn bỗng hiện lên lời của Tô Trầm Triệt.


Nhớ lấy, nhất thiết nhất thiết trong hiệu sách không được giở ra xem.


Rốt cuộc là vì sao không được mở, quyển sách này rốt cuộc có nội dung gì, vì sao mỏng thế này mà lại đắt như thế?


Suy nghĩ hồi lâu, Lôi Ảnh làm một việc mà hắn hối hận đến mức xanh cả ruột.


Đúng vậy!


Hắn giở ra xem!


Chỉ thấy trên bìa quyển sách, hai gã nam tử trần như nhộng được vẽ bằng nét bút sống động, tỉ mỉ như thật, họ đang ôm lấy nhau…


Nam tử!!!


Chỉ liếc một cái, Lôi Ảnh cảm thấy bụng thắt lại, một cảm giác buồn nôn khó nói cuồn cuộn trong lòng.


Thò tay túm lấy cổ áo chưởng quỹ hiệu sách, Lôi Ảnh tức giận gầm lên: “Thứ ta cần là Xuân cung đồ thư!”.


Bốn bề im phăng phắc.


Chưởng quỹ hiệu sách run lẩy bẩy, từ phía dưới lại lôi ra một quyển sách khác: “Cái đó… cái đó, là ta hiều lầm rồi, ta hiểu sai rồi… chắc là quyển này…”.


Lôi Ảnh buông hắn ra, cầm lấy sách xem.


… Lại tối mắt một lần nữa.


Nhưng lần này… Lôi Ảnh liếc thêm vài lần nữa…


Hê hê hê hê…


Chưởng quỹ hiệu sách mặt mày mếu máo, nhìn đám thư sinh bị dọa bỏ chạy tán loạn, trong đó còn có mấy tên hôi của ôm cả sách chạy.


Tiền, các ngươi còn chưa trả tiền mà…


“Thiếu hiệp, đây thật sự chính là Xuân cung đồ thư đó, Xuân cung đồ thư chẳng lẽ không phải là vẽ cảnh tình ái của nam nữ sao… hu hu hu hu …”


Hắn cúi đầu hồi lâu mới phát hiện không có động tĩnh.


Ngẩng đầu lên, thiếu niên áo đen tóc đuôi ngựa đó cầm quyển sách trong tay nộ khí ngút trời hầm hầm bỏ đi xa…


“Tô Trầm Triệt!!!!!!!”


Ngoáy ngoáy tai, Tô Trầm Triệt chớp mắt: “Mua về rồi à?”.


Lôi Ảnh vứt quyển sách xuống trước mặt Tô Trầm Triệt, Tô Trầm Triệt không chút bận tâm giở ra xem, còn xem rất hứng thú, vừa xem vừa cảm khái theo kiểu “Thì ra còn có như thế nữa, thế này cũng được sao”.


Lôi Ảnh: “…”.


Hắn biết! Hắn biết! Hắn từ đầu đã biết Xuân cung đồ thư là cái gì!!!


Lại giở một cuốn khác ra, Tô Trầm Triệt kinh ngạc nhìn Lôi Ảnh đầu tóc đang dựng ngược lên: “A Ảnh, không ngờ ngươi lại có sở thích này…”.


Tô Trầm Triệt rụt người vào trong, mặt đầy vẻ phòng bị nhìn Lôi Ảnh: “… Đừng nhìn ta như thế, ta chỉ thích con gái thôi”.


Sắc mặt Lôi Ảnh càng lúc càng khó coi…


Tô Trầm Triệt gấp trang cuối lại, cười: “Được rồi được rồi, cho ngươi cùng coi là được chứ gì”.


Thở nhẹ ra một tiếng, Tô Trầm Triệt nhét Xuân cung đồ thư vào tay áo Lôi Ảnh, ngáp một cái, về phòng ngủ.


Lôi Ảnh vẫn đứng sững ở đó, nắm tay siết chặt kêu răng rắc.


Ta nhịn, ta nhịn…


Quyển sách rơi xuống đất lật ra ngay đúng một trang, cô gái dung mạo xinh đẹp ngẩng mặt lên, tay sờ mó khắp cơ thể trắng ngần của mình…


Sáng hôm sau.


Tô Trầm Triệt dậy sớm vươn vai, phát hiện kẻ theo đuôi nào đó vẫn chưa xuất hiện.


Lấy làm lạ đẩy cửa phòng Lôi Ảnh ra, Lôi Ảnh đang ở trong phòng… giặt tấm ga giường.


“Á… Lôi Ảnh, ngươi cũng tè dầm à!?”


Tô Trầm Triệt đứng tựa cửa, nói rõ to, làm kinh động cả đàn cò vạc…





Về vấn đề kiến thức sinh lý


Tô Trầm Triệt:


Như mọi người đã biết, thiếu niên nhà họ Tô lúc còn nhỏ bị bỏ ở thanh lâu, bị giày vò thê thảm, thế là từ đó có một mối hận sâu sắc với thanh lâu.


Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến lòng hiếu kỳ muốn tìm tòi kiến thức về các lĩnh vực hắn chưa biết.


[Tống Tử: Thiếu niên họ Tô thuộc cung Song Tử.]


Thiếu niên họ Tô lần đầu tiên xảy ra chuyện khó nói lúc ngủ, hắn hoàn toàn không hay biết.


Lúc tỉnh dậy, thiếu niên họ Tô suy nghĩ rất lung về chất dịch lạ lẫm trên giường.


Càng khiến hắn khó hiểu là thứ đó cứ dựng đứng lên bất chấp ý chí của hắn.


Hắn khều khều…


… Còn đàn hồi nữa.


… Chuyện này rõ ràng là nghĩ không ra kết quả.


Thế là nhìn trộm người khác trở thành một hành vi bình thường.


[Tống Tử: Rốt cuộc là bình thường ở chỗ nào ═│││]


Nhìn trộm người khác có được kinh nghiệm, trong lúc nhìn trộm còn đạt đến thăng hoa, trong lúc nhìn trộm trở thành biến thái…


(Tô Trầm Triệt: Bla… của Lôi Ảnh thật ra nhỏ hơn của mình @[email protected])


Hoa Cửu Dạ:


Đúng vậy, bạn không nhìn lầm.


Sư huynh ngoài trúng độc, khổ tình, thổ huyết, hắn vẫn là một gã nam tử phát triển bình thường.


Là nam tử thì sẽ biết cái đó…


Nhưng, ở bên cạnh hắn không có trúc mã có thể [gạch bỏ] lăng nhục [gạch bỏ], chỉ có một thanh mai có thể bắt nạt.


Có một vấn đề hắn để ý từ lâu là…


Vì sao sư muội và hắn không giống nhau?


Sư muội tháng nào cũng biến mất vài ngày… lúc trở về sắc mặt xanh xao hệt như bị rút nửa bình máu vậy…


Sư muội vì sao trắng hơn hắn, nhỏ hơn hắn, tay sư muội vì sao lúc nào cũng mềm mại, ồ, dĩ nhiên mặt lại càng mềm mịn hơn…


Còn nữa, sư muội vì sao lúc vào đi nhà xí lại không đứng chứ…


[Tống Tử: Câu cuối cùng này xóa đi thì hơn… mất hình tượng quá…]


Sư phụ nói, vì sư muội là nữ còn hắn là nam.


Nhưng, vì sao sư muội và Lý đại thẩm nấu cơm ở thiện phòng đều là nữ, ngực sư muội lại phẳng như thế?


(Hoa Cửu Dạ thâm trầm: Ta vốn dĩ đợi sư muội lớn lên sẽ thử xem cảm giác tay và mặt so ra cái ào tốt hơn, kết quả… vẫn chẳng đợi được đến ngày đó.


Thẩm Tri Ly: Huynh đủ rồi đó! T_T)


Dù sư phụ đã nói với hắn, nhưng Hoa Cửu Dạ vẫn trong trạng thái mù mờ nửa hiểu nửa không.


Mãi cho đến một ngày, sư phụ đưa cho hắn một quyển sách, Âm dương điều hòa khái yếu (kèm hai mươi câu hỏi lấy âm bổ dương).


Sau khi ngâm cứu tỉ mỉ, hắn cuối cùng cũng hiểu ra rất nhiều vấn đề vây khốn hắn bao lâu nay… đồng thời cũng nảy sinh một vấn đề mới.


Sinh hài tử là một việc rất thú vị sao?


Sư phụ nói, ta cũng chưa từng sinh hài tử, nhưng chắc là rất thú vị.


Hắn trầm tư rất lâu, nói với sư muội: “Sư muội, chúng ta sinh một hài tử nhé”.


Kết quả… Thẩm Tri Ly vừa lật quyển sách bày trên bàn vừa ngáp, nói: “Không thích”.


Hoa Cửu Dạ: “Vì sao!?”.


Thẩm Tri Ly siết nắm đấm: “Ta muốn sinh cũng là sinh cho sư phụ, không thích sinh cho huynh!”.


Hoa Cửu Dạ: …


[Tống Tử: Thế là hắn ghi hận cho đến hôm nay… cứ mãi luẩn quẩn với việc sinh hài tử… ¬_¬]


Thanh Hạnh:


Thanh Hạnh: Sao lại lôi ta vào thế này, ta không phải là diễn viên quần chúng sao?


[Tống Tử, góp số chữ mà, ông hiểu chứ!]


Địch Phụng chống nạnh, nhấc chân lên, bắp chân trắng nõn nà thò ra giữa hai tà áo: Đến đây, Tiểu Thanh Hạnh, tỷ tỷ chuyên quản tiền quyền sắc đẹp, có gì không hiểu tỷ tỷ có thể dạy ngươi!


Thanh Hạnh [nhìn sang hướng khác, mặt hơi đỏ lên]: Nhiều người nhìn thế này…


Địch Phụng [kéo cổ áo Thanh Hạnh]: Chúng ta về phòng đi!


Thẩm Tri Ly:


Thẩm Tri Ly: Đừng nhìn ta, ta cũng như sư huynh xem sách mà biết… không có gì để hỏi cả… ta cũng không biến thái như sư huynh…


Diệp Thiển Thiển:


Diệp Thiển Thiển [nhai mía quay sang, rôm rốp rôm rốp]: Hỏi gì?


Tống Tử [lau mồ hôi]: Hi hi hi, không có gì, ta chỉ đi ngang qua thôi… la la la, trời hôm nay đẹp thật.