Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào!

Quyển 1 - Chương 8




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vân Đại đạp bước huỳnh huỵch, toàn thân trên dưới đều phừng phừng lửa giận, đứng trước giường Đường Đường trợn mắt nhìn, dọa cho Đông Lai sợ tới mức không ngừng rụt cổ giảm bớt tồn tại cảm.

Đường Đường kéo chăn lên trên một chút, suy yếu nhếch miệng cười: “Đại sư huynh a, phát hiện nhanh vậy…”

“Rượu đâu?! Rượu của ta đâu?!” Vân Đại nghiến răng nói, vừa liếc mắt thấy Đông Lai đang vô thức nhìn gầm giường, vội căm giận vén đệm giường chui xuống.

Đường Đường vỗ trán nhìn về phía Đông Lai: “Oái Đông Lai ngươi là đồ nhị hóa không có tiền đồ… Ta bị ngươi hại chết rồi…”

Đông Lai cắn móng tay rúc vào góc tường, đáng thương nói: “Tứ công tử ta sai rồi, đại công tử ghê quá… Ta, ta nhất thời không chống đỡ nổi…”

Vân Đại cả người đều bò nhoài ra đất, lao lực chui đầu vào gầm giường mò mẫm. Đường Đường nghiêng người ló đầu ra, chỉ thấy nửa thân người đang chổng mông bày tư thế cún con của Vân Đại lộ ra bên ngoài, vì một vò rượu ngon muốn chết kia của hắn mà không để ý gì đến hình tượng, nhất thời ôm bụng buồn cười không ngớt.

Rón ra rón rén nhảy xuống giường, Đường Đường lê dép lặng yên không tiếng động đứng sau mông người ta, nheo mắt nâng chân lên, lắc qua lắc lại, nhắm trúng…

Vân Đại rốt cục sờ được bình rượu bảo bối của hắn, đang muốn vươn tay ôm ra ngoài, khóe mắt lướt đến Đông Lai phía dối diện đang ngồi xổm bên đó nhìn hắn cười, nhất thời giận dữ hung hãn gào với hắn: “Cười cái gì mà cười! Không cho cười… Á!”

Khó lòng phòng bị, trên mông Vân Đại đột nhiên trúng một cước, cả người lao về phía trước, trán đập vào bình rượu, phát ra một tiếng vang “cốp” trầm thấp, ngay sau đó không chống được nửa người trên nhào xuống đất…

Choang!… Vỡ tan tành.

Vân Đại che trán ngây ra một hồi lâu, lại ngẩng đầu mắt to trừng mắt nhỏ với Đông Lai phía đối diện nửa ngày, não xoay xoay, cuối cùng lấy lại được tinh thần, nhất thời, lửa giận toàn thân từ dưới đất bùng lên, hùng hổ rít gào: “Nhãi con! Ngươi đợi đấy cho ta!” Tay chân cùng dùng sức lùi lại muốn bò ra khỏi gầm giường.

Đường Đường vừa thấy tư thế kia biết ngay là mình sắp không hay ho, vừa rồi thừa dịp hắn ở dưới gầm giường hành động không tiện lại không đề phòng gì mình, mới có thể dễ dàng đắc thủ, giờ nếu để hắn chui ra, bằng chút công phu đến ăn còn không đủ của mình, nào còn đường sống?

Hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng, lại nâng chân lên đạp xuống một cú nữa! Vì để bảo vệ mạng nhỏ của mình, sức lực kia đủ ác, hệt như huyết hải thậm cừu tích tám đời vậy.

Oạch!…

Vân Đại không hay ho lại nhào xuống đất lần nữa.

Yên lặng ba giây.

“Vân Tiểu Tứ!!!” Tiếng sư tử gầm xuyên qua ván giường và nóc nhà đằng đằng sát khí bay vụt lên cao, “Ta muốn giết ngươi!!!”

Ta muốn giết ngươi! Giết ngươi! Ngươi ngươi ngươi…

Vị trí địa lý bốn phía núi ngăn tạo nên điều kiện âm hưởng vang vọng độc đáo.

Lưu Vân y cốc chiếm vị trí cực kỳ rộng lớn, ở các góc hoặc lớn hoặc nhỏ, những người thân phận khác nhau dừng lại những công việc khác nhau, làm một động tác cực kỳ nhất trí: Mặt đầy mê mang ngẩng đầu nhìn trời.

Trong tiểu viện tử của Lưu Vân, Nguyên Bảo đang đứng trước bàn hết sức chuyên chú mài mực, bên tai đột nhiên truyền đến  tiếng quỷ khóc sói tru đầy thê lương này, sợ tới mức tay run lên, còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì, đã thấy bút lông trong tay công tử nhà hắn xoẹt một tiếng trượt ra ngoài, làm cho trang giấy đã viết hơn phân nửa, hỏng…

Đường Đường che lỗ tai run sợ nhìn Vân Đại dùng động tác pha quay chậm nhấc người khỏi mặt đất, trong lòng cân nhắc xem có nên đi lên thêm một cước hay không.

Dù sao hiện tại quan trọng nhất là không thể cho hắn ra ngoài, dù cho không ăn cơm không uống nước không đi tiểu không đi đại cũng phải đấu với hắn! Không dám tưởng tượng lửa giận như vậy một khi thoát khỏi nhà giam sẽ có hậu quả như thế nào, Đường Đường cắn chặt răng, cổ vũ bản thân, quyết định bất cứ giá nào!

Chân vừa nâng đến một nửa, đột nhiên phát hiện Vân Đại không lui về phía sau, mà ngược lại tiến về trước hai bước.

“Đông Lai! Mau!” Đường Đường lòng như lửa đốt, vội vàng ra lệnh cho Đông Lai, “Mau đạp về! Đừng để hắn đi ra! Mau! Mau lên! Đông Lai ngươi bị ngốc à!”

Đường Đường cuống đến giơ chân, Đông Lai khúm núm nhìn hắn rồi lại nhìn xuống đất, trên mặt là vẻ như sắp òa khóc: “Ta… Ta không dám…”

“Hừ!” Đường Đường không để ý được nhiều, nhấc vạt áo nhảy lên giường, nhảy sang đầu kia để đẩy, đột nhiên thấy đầu Vân Đại xông ra, không kịp suy nghĩ vội giơ tay đập xuống, y như trò chơi đập chuột trong khu vui chơi, bốp một tiếng đập Vân Đại về.

“…” Vân Đại che cái trán lần thứ hai bị thương, nằm dưới gầm giường ôm bình rượu của hắn, nửa này không lên tiếng.

Đường Đường bị tĩnh lặng đột nhiên đến này dọa sợ, đứng trên giường chớp mắt, đầu óc xoay loạn, nghĩ thế này là bị mình đánh choáng đánh cho tàn phế, hay là đang suy nghĩ cái gì?

Đang nghĩ, từ dưới giường đột nhiên truyền đến một âm thanh u ám, tỏa ra khí lạnh không khác gì Diêm Vương, âm u lạnh lẽo trồi lên từ mặt đất: “Tứ nhi… Giường của ngươi… mệnh không còn dài… Mạng nhỏ của ngươi… cũng sắp xong đời…”

Đường Đường ngẩn người, chỉ có Đông Lai phản ứng nhanh, còn chưa nghe nói xong người đã vội nhảy dựng lên, vươn tay kéo Đường Đường: “Tứ công tử, mau chạy trốn a! Chạy mau!”

Đường Đường bị hắn tha xuống giường, chân vừa chạm đất lập tức nghe thấy đằng sau vang lên một tiếng “rắc rắc” chói tai, ngay sau đó là “rầm” – tiếng vật lớn nổ vỡ kinh động.

Đường Đường ban đầu bị Đông Lai kéo, đến lúc phản ứng lại được thì bắt đầu kéo Đông Lai, không muốn sống chạy ra ngoài như điên. Đông Lai bị hắn lôi chạy lảo đảo một quãng đường, nhanh như sắp bay lên, liên tục la: “Tứ công tử ta không chạy nữa đâu, ngươi mau thả ta ra, ta sắp chết rồi…”

“Không chạy mới là chết a ngươi bị ngu à!” Đường Đường đầu cũng không quay lại gào với hắn.

“Hắn muốn đuổi ngươi chứ không phải ta a…” Đầu óc Đông Lai ở thời khắc mấu chột luôn đặc biệt linh hoạt.

Đường Đường nghĩ thấy cũng đúng, liền thả tay. Đông Lai theo quán tính lao về phía trước, suýt chút nữa quỳ rạp xuống đất, thật vất vả mới dừng lại được, chống tường thở hồng hộc. Đột nhiên mắt nhoáng lên, thân ảnh Vân Đại vượt qua hắn chạy về phía trước, quả nhiên hắn không bị gì nha! Nhưng mà…

“Sao đại công tử không dùng khinh công a?” Đông Lai gãi gãi đầu lẩm bà lẩm bẩm.

Vô tình những lời này bị Vân Đại nghe thấy, Vân Đại sửng sốt, nghĩ chẳng lẽ mình thực sự bị đánh ngu? Sao lại ngốc nghếch chạy đuổi theo sau đít hắn như vậy a?

“Đông Lai giỏi lắm! Lát nữa về ta thưởng cho ngươi!” Vân Đại quay đầu hô một câu như vậy với Đông Lai, đề khí bay về phía Đường Đường.

Đông Lai há hốc mồm, ngồi phịch xuống bứt tóc: “Tứ công tử, ta thật có lỗi với ngươi…”

Đường Đường chạy trốn đến hăng hái, tốc độ kia sức mạnh kia, hồi giáo vận hội cũng không thể so sánh nổi, không riêng gì bởi vì hiện tại học chút công phu, càng quan trọng hơn là, giáo vận hội chủ yếu là có lòng tham gia là chính tranh đấu là phụ, còn trước mắt này là lấy mạng, không chạy sẽ bị đánh chết, vận khí tốt may ra được toàn thây, nghĩ thôi đã thấy lông tóc dựng đứng, đành phải cắm đầu cắm cổ lao về phía trước.

Đang hồng hộc thở phì phò, đột nhiên cảm thấy sau đầu nổi gió, ngay sau đó mắt hoa lên, tập trung nhìn, Vân Đại đang thong thả đứng giữa đường, một tay che cái trán xanh tím, một tay cầm nửa đoạn trúc dài mảnh vung a vung, híp mắt hừ hừ: “Chạy à? Chạy nữa cho ta xem?”

“Chạy thì chạy!” Bước chân của Đường Đường không ngừng, vừa chạy vừa vặn eo, trực tiếp mạnh mẽ xoay người, lại vung tay chạy điên cuồng, tai nghe đằng sau truyền đến tiếng gió, khóe mắt lướt đến con đường nhỏ phía trước, ngắm chuẩn khoảng cách chạy vụt lên lủi vào trong.

Vân Đại ở phía sau nhất quyết đuổi theo không tha, dựa vào công phu của hắn, đã sớm có thể bắt được Đường Đường vào tay hung hăng đánh một trận, nhưng hắn lại thích đuổi hắn chạy như vậy, giống như mèo vờn chuột, chơi đủ trước đã, để người kia mệt chết, sau đó từ từ hành sau. Vân Đại khà khà cười âm hiểm, cũng chuyển hướng vào con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu trong rừng trúc trước mặt, cầm trúc xua Đường Đường như xua vịt.

6aa3df83jw1dou07cctpwg

Cách đó không xa trên một gốc cây hòe già, Vân Nhị và Vân Tam mỗi người chiếm một cành, xem mê mẩn. Vân Tam thấy họ đi vào rừng trúc, tầm mắt không được tốt lắm, bắt đầu ngó trái ngó phải, nhìn một lát rồi quay đầu nói: “Nhị sư huynh, ngươi không hỗ trợ à?”

“Giúp ai?” Vân Nhị phun vỏ dưa trong miệng ra, lay chân lại nhét hạt khác vào miệng.

“Vậy phải xem ngươi muốn giúp ai.”

“Ngươi bảo ta giúp ai?” Vân Nhị lườm hắn một cái.

Vân Tam khụ một tiếng: “Nghe nói chuyện này có chút liên quan đến ngươi đúng không? Tứ nhi bắt ngươi làm ngụy trang dụ đại sư huynh đi?”

“Hừ! Đúng là tiểu hỗn đản!” Vân Nhị lại phun vỏ hạt dưa ra, mắt thấy Đường Đường đã mệt như lừa, không nhịn được bắt đầu sung sướng.

Vân Tam giật một nắm hạt dưa vào tay mình, tiếp tục nói: “Thế thì giúp đại sư huynh đi, nội ứng ngoại hợp, trước chặn sau đuổi!”

“Hứ! Không giúp! Đều không phải thứ tốt!” Vân Nhị vừa hứ xong đột nhiên cảm thấy không thích hợp, lé mắt trừng Vân Tam, “Không thích hợp a Tam nhi, sao cứ khuyến khích ta đi xuống thế? À à… Muốn nhìn ba người chúng ta chơi trò khỉ cho ngươi xem hử!” Vừa nói vừa bắn một hạt dưa lên mặt hắn.

Vân Tam chột dạ nghiêng đầu tránh thoát, đột nhiên hưng phấn chỉ xuống dưới: “Nhìn kìa! Trò hay đến rồi!”

Vân Nhị nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, Đường Đường đã chuyển sang đường khác, cuối con đường một bóng bạch y đang đi về phía hắn, chẳng qua đường nhỏ gấp khúc, hai người đều bị rừng trúc chặn tầm mắt.

“Hô hô…” Vân Nhị bị dời lực chú ý thành công, cánh tay chống lên nhánh cây, ngón tay thon dài đặt trên thái dương, chuẩn bị sẵn sàng xem kịch.

Đường Đường hoàn toàn không biết mình bị rình xem, thành người chơi trò khỉ hoặc là con khỉ bị người chơi trên sân khấu, chỉ biết phát điên mà chạy, Vân Đại ở phía sau dùng que trúc đuổi hắn, dùng lá ám toán hắn, dùng đá ném hắn, có cách nào hành người thì dùng cách đó.

Đường Đường một bên chạy một bên thở hổn hển kêu vọng ra sau: “Có giỏi ngươi ngăn ta lại đi! Cứ đuổi theo ta chạy thì có ích gì! Có công phu giỏi lắm à!”

“Không ai ép ngươi chạy, tự ngươi thích.” Vân Đại cười tủm tỉm ném một viên đá qua.

“Áu…” Đường Đường ôm cái gáy bị đập đau, vùi đầu tăng tốc chạy, vòng vèo theo con đường nhỏ.

“Bộp!” Một tiếng vang trầm nặng, hắn một tay vuốt gáy, một tay kia phản xạ có điều kiện sờ trán, dựng mày rít gào, “Ai lại đập ta nữa?!”

“Ta.” Thanh âm thanh lãnh đột nhiên vang lên.

Đường Đường ngẩng đầu, trợn tròn mắt.

Sư phụ mặt không biểu cảm đứng ngay trước mặt hắn cách không đến một thước, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được vừa rồi chắc chắn là đầu mình đâm vào ngực đối phương.

“Là ta là ta, là ta đập phải sư phụ…” Đường Đường vuốt trán nịnh nọt cười với hắn, còn chưa kịp khép lại miệng cười, đột nhiên thấy hắn giơ tay lên quạt về phía mình.

“A!” Đường Đường vội vàng nhắm mắt ôm đầu, nhận mệnh chờ cú đánh không biết uy lực lớn đến nhường nào này, nhưng đợi mãi mà vẫn chưa có chút động tĩnh gì.

“Ngươi làm gì thế?” Lưu Vân cúi đầu nhìn hắn.

“A?” Đường Đường ngẩng đầu, chậm rãi thả tay xuống, “Trốn… Trốn a…”

“Ân, có tiến bộ.” Trên mặt Lưu Vân hiện lên vẻ tán dương, “Thông minh hơn chút nữa là có thể tự mình tránh thoát.”

“Tự mình, tránh thoát, cái gì?” Mặt Đường Đường đầy vẻ chả hiểu ra sao.

“Sư phụ…” Đường Đường gãi gãi mặt, nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt thật cẩn thật lướt về phía hắn, “Trốn… gì ạ?”

Lưu Vân sửng sốt, nhướn mày, con ngươi tối đen nhìn chằm chằm hắn thật lâu, nhìn đến khi hắn chột dạ vùi đầu xuống dưới cổ, mới chậm rì rì vươn tay, xòe bàn tay, trên đó lặng yên nằm một hòn đá.

“A…” biểu cảm của Đường Đường biến đổi cực kỳ quỷ dị, gãi gãi trán dùng tay che mặt ngoái đầu ra sau.

“Phì!” Vân Đại một tay kéo cành trúc đứng sau hắn, một tay kia tung cục đá hớn hở nhìn hắn.

Đường Đường tiếp tục che mặt, nhe răng với hắn.

“Có muốn…” Vân Đại cười tủm tỉm nói, “Hai ta tiếp tục?”

Đường Đường buông tay xuống, đứng ngây ngốc nhìn hắn: “Tiếp tục cái gì?” Vừa hỏi xong lập tức thấy Vân Đại đột nhiên thay đổi nét mặt, hung thần ác sát giơ cành trúc lên.

Cành trúc hóa thành một con rồng dài xanh đậm, vù vù xé gió bay thẳng đến bắp chân hắn.

“A!” Đường Đường nhảy lên né tránh, chỉ tay mắng mỏ, “Ngươi đường đường là nam nhân sao lại biến sắc mặt nhanh như vậy a!” Mắt thấy một roi nữa lại sắp vung đến, vội vàng xoay người, vừa thấy sư phụ còn đứng đó, vội vàng bắt lấy tay áo hắn trượt qua bên cạnh tránh khỏi cành trúc, rụt đầu lại, thành công nấp sau lưng sư phụ.

Vân Đại ở bên sư phụ lâu, hiểu tính tình hắn, biết chỉ cần sư phụ không tức giận, họ tùy ý vui đùa cũng không có gì phải lo. Hiện tại thấy sư phụ không có phản ứng gì, không chút kiêng dè vung cành trúc vòng qua người sư phụ.

“Sư phụ cứu mạng!” Đường Đường nắm quần áo của Lưu Vân trườn đến bên kia, ngó đầu làm mặt quỷ với Vân Đại.

“Oắt con! Ngươi thử xem!” Vân Đại gõ gõ cái trán lòe loẹt của mình, hung tợn quật thẳng cành trúc đến, “Có bản lĩnh thì đừng trốn tránh làm rùa đen rụt đầu!”

“Không né mới là đồ ngốc!” Đường Đường đẩy khóm trúc ven đường trượt đến trước người sư phụ, lại ló đầu nhăn mặt, “Rùa sống rất lâu!”

“Ngươi đây là lão bất tử!” Vân Đại lăng không một cái cũng đuổi đến trước mặt sư phụ.

Đường Đường lại vội vàng lẻn ra sau: “Lão bất tử còn hơn chưa lão đã tử!”

Bên này đang ầm ĩ náo nhiệt, bên kia Vân Nhị Vân Tam trên cây đầu dí sát lại sắp thành một khối, cau mày nhếch miệng, vỏ hạt dưa dính trên môi không thèm phun, vẻ như xem đến phát nghiện.

Vân Nhị chọt chọt Vân Tam: “Ầy, Tam nhi, sao sư phụ cứ đứng đó như cây cột vậy?”

“Không biết a…” Vân Tam lắc đầu, “Phối hợp như thế… Đúng là xem phát nghiện a…”

Đang nói chuyện, hai người đồng thời nhìn thấy Nguyên Bảo đang vô cùng lo lắng chạy qua dưới cây. Vân Nhị ném một hạt dưa xuống, hơi thêm mấy phần lực, đập vừa trúng vào trán Nguyên Bảo.

“Ái da!” Nguyên Bảo che trán ngẩng đầu nhìn lên trên, vừa thấy là họ nhất thời mắt sáng rực, “Nhị công tử tam công tử, các ngươi có nhìn thấy công tử đâu không?”

“Kìa!” Vân Nhị chỉ chỉ về phía đang náo nhiệt kia, “Đường đó, đang ở bên trong.”

Nguyên Bảo không kịp nói lời cảm tạ, vội vàng chạy đi.

“Ha… Vội thế làm gì?” Vân Nhị lắc đầu.

“Ô! Động đậy rồi động đậy rồi!” Vân Tam hưng phấn chọt chọt hắn, hai người lại dí sát đầu vào nhau.

Đường Đường đang tránh sau lưng Lưu Vân tham đầu tham não, đột nhiên cánh tay bị giữ chặt, lảo đảo một cái liền bị kéo sượt qua hàng trúc chuyển đến trước người hắn.

Lực đạo trên cánh tay thả lỏng, Đường Đường cúi đầu nhìn bàn tay rút về của sư phụ, nhìn lại thấy sắc mặt sư phụ tựa hồ không được tốt lắm, chuông báo động lập tức gõ vang. Không phải là, bị chọc giận đấy chứ?

Vân Đại cũng nhận ra không thích hợp, dừng động tác trong tay lại.

Mày Lưu Vân nhẹ chau lại, đẩy Đường Đường về phía trước một bước, thản nhiên nói: “Các ngươi tiếp tục đi.” Nói xong liền xoay người muốn đi.

Đường Đường nhìn hắn, lại quay đầu nhìn Vân Đại, vẻ mặt đau khổ đuổi theo một bước, từ cổ họng toát ra thanh âm đáng thương như là sẽ bị đánh chết bất cứ lúc nào: “Sư phụ cứu mạng!”

Thân mình Lưu Vân hơi lung lay, dừng một chút lại cất bước đi về phía trước.

Vân Đại nhìn bóng lưng hắn, đột nhiên biến sắc: “Sư phụ! Ngươi có phải là…”

“Công tử! Công tử!” Giọng nói của Nguyên Bảo đột nhiên vang lên, mồ hôi đầy đầu do chạy cũng không kịp lau, vừa thấy sắc mặt Lưu Vân, nhất thời hoảng hốt, vội vàng đưa tay vào trong ngực, “Công tử ngài ăn miếng bánh trước đi!”

“Không có việc gì.” Lưu Vân phẩy tay ngăn động tác của hắn, nhíu nhíu mày, “Về thôi.”

Đường Đường hỏa tốc chạy đến trước mặt hắn, bị sắc mặt tái nhợt của hắn dọa choáng, vẻ mặt căng thẳng hỏi: “Sư phụ! Sư phụ ngươi làm sao vậy?!”

“Không… sao.” Lưu Vân phất tay với hắn, đột nhiên nhíu chặt mày, tay run lên, chống lên vai hắn.

Đường Đường cảm thấy trên vai đột nhiên nặng nề, bị dọa đến mất hồn, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt y như hắn, thanh âm hơi phát run theo: “Thế, thế này rốt cuộc là sao a?”

Lưu Vân điều chỉnh trong chốc lát, sắc mặt mới thoáng khôi phục mấy phần, thả tay ra, thản nhiên nói: “Không có việc gì.” Khoát tay áo, để Nguyên Bảo cẩn thận muốn chạm mà không dám chạm, có mà như không đỡ mình rời đi.

Đi mấy bước thấy Đường Đường nhắm mắt theo đuôi đi theo bên cạnh, nhất thời không vui nhíu mày, giọng lạnh lùng nói: “Quay về! Không cần người đi cùng!”

Đường Đường bị hàn ý trong giọng nói của hắn làm cho hoảng sợ, dừng bước chân lại, nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, lại nhìn Vân Đại, không biết làm sao.