Nam Cung Viễn định đứng dậy để ra về thì bất chợt Y cảm thấy cơ thể khó chịu, cả người nóng ran lên.
Lúc đầu Y chỉ nghĩ rằng có lẽ mình uống quá nhiều rượu nên thế, nhưng một lúc sau cái cảm giác nóng nực rạo rực này khiến Y có cảm giác khá quen thuộc.
Lúc này Mộc nhi đâu thể để lỡ thời cơ quý báu, nàng ta vội chạy đến đỡ hoàng thượng, còn Thư thái phi thì đã lui xuống từ lúc nào.
Cả thân hình của Mộc nhi dán xát vào cơ thể đang nóng rực của hoàng thượng.
Lúc này Y không đoán được mình đã bị bỏ thuốc thì đúng là quá ngốc rồi.
Cắn chặt răng đến bật máu để cho lý trí có thêt làm chủ được, có thể nói rằng lần này cô ả Mộc nhi kia đã dùng hết vốn liếng quyết tâm phải thành công cho nên lượng thuốc bỏ vào rất lớn.
Giọng Mộc Nhi thánh thót như oanh vàng thủ thỉ bên tai:
"Biểu ca, biểu ca không biết rằng ta yêu huynh nhiều như thế nào đâu, lần đầu tiên gặp huynh ta đã bị huynh làm cho mê muội, huynh hãy thành toàn cho ta đi.
Hãy thả lỏng cơ thể, ta sẽ giúp huynh, để cho huynh thoải mái nhất ".
Nam Cung Viễn lúc này người đã nóng như hòn than, Y không nghe thấy được gì hết, trong đầu Y chỉ muốn nhanh chóng trở về, không thể để mưu kế được thực hiện.
Trong đầu Y chỉ hiện lên gương mặt xinh đẹp của thê tử, Y dùng chút lý trí còn sót lại của mình gạt đổ hết đồ ăn trên bàn.
Mộc Nhi giật mình không nghĩ đến điều này, nàng ta không ngờ rằng hoàng thượng đã trúng mê thôi tình mà vẫn nhận biết được mọi chuyện.
Nàng ta có tật giật mình vội vàng kéo Y trở về phòng nhưng đáng tiếc cho ả ta, A Phúc cùng ám vệ nghe được động tĩnh bên trong đã đẩy cửa xông vào.
Nhìn thấy bàn tay hoàng thượng chảy máu, gương mặt ửng đỏ vì tác dụng của thuốc A Phúc vội vàng chạy đến đỡ hoàng thượng.
Lúc này Nam Cung Viễn mới thả lỏng cơ thể mình, trước khi ngất đi Y thều thào nói:
"Đưa trẫm về Vô Ưu cung ".
Lúc này ám vệ vội vàng nhận mệnh, còn A Phúc giường như đã quen thuộc mọi chuyện, lập tức cho phong tỏa toàn bộ Tây cung không cho mọi chuyện rò rỉ ra ngoài và nhất là những ai liên can đều không được tự do đi lại.
Trong Vô Ưu cung, Vô Ưu đã tỉnh rượu, nàng được Lý ma ma pha cho bát canh giải rượu nên cũng đã tỉnh táo phần nào.
Thấy khung giờ cũng muộn rồi, nếu trở lại yến tiệc cũng không hay cho lắm, nên nàng quyết định không trở lại đạo điện nữa.
Vô Ưu cảm thấy người có chút khó chịu liền đi tắm một chút cho thoải mái.
Lúc này ngồi chờ trong phòng một lúc lâu mà chưa thấy hoàng thượng trở về nàng có chút sốt ruột.
Bình thường thì giờ này Y đã trở về rồi mới đúng chứ, hoặc nếu có việc gì bận Y đã cho A Phúc về báo cho nàng, đây cũng là sự ăn ý chung của hai người từ trước đến giờ.
Vô Ưu liền mặc áo ngoài rồi đứng ra ngoài cửa để ngóng, ai ngờ đâu vừa bước ra ngoài thì đã thấy hoàng thượng được ám vệ dìu vào trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê.
Vô Ưu giật mình vội nhanh chóng ra đỡ Y, nhìn thấy A Phúc đi bên cạnh nàng lạnh lùng hỏi:
“Hoàng thượng sảy ra chuyện gì, tại sao lại như thế này?”.
A Phúc vội lắc đầu, Vô Ưu biêys có lẽ chuyện hệ trọng nên nàng không gặng hỏi nữa mà đưa Y vào bên trong.
Rất nhanh Y nữa được gọi vào để chuẩn trị cho hoàng thượng, linh tính mách bảo Vô Ưu không được gọi thái Y, có lẽ nàng cũng đã mường tượng ra là vấn đề gì.
Y nữ bắt mạch một lúc lâu rồi quay sang cung kính trả lời:
"Hồi hoàng hậu nương nương, hoàng thượng trúng một lương lớn thôi mê tình nên mới dẫn đến tình trạng như thế này, bây giờ phải giải dược thật nhanh nếu không e sẽ để lại bệnh căn không tốt ".
Vô Ưu nghe thấy mà tức giận không thôi, trong lúc chờ Y nữ bắt mạch nàng đã được nghe A Phúc bẩm báo lại tất cả mọi chuyện.
Nàng nghe xong mà thật sự thương cảm cho chàng, ngay cả mẹ đẻ cũng tính kế mình không biết lúc Y tỉnh lại tâm trạng sẽ thế nài nữa.
Sống trong hoàng cung tuy mới một thời gian ngắn nhưng Vô Ưu cũng được mẫu hậu truyền đạt những kiến thức quan trọng trong hoàng cung nên nàng hiểu giải dược mà Y nữ nói là gì.
Nàng liền nhanh chóng ra hiệu chi mọi người ra ngoài, lúc vừa rồi Y nữ đã nhanh chóng đưa cho hoàng thượng uống một viên thanh tâm đan giúp cho khí huyết không dâng tràn tránh ảnh hưởng đến sức khỏe.
Nam Cung Viễn lúc này cũng dần lấy lại được lý trí, tuy nhiên cơ thể vẫn khó chịu vô cùng.
Phát hiện mình đã an toàn về đến Vô Ưu cung,nhìn thấy thê tử trước mặt cảm giác nóng nực trong người lại trào dâng.
Y ôm lấy nàng rồi hôn ngấu nghiến, Vô Ưu cũng đáp trả lại nụ hôn ấy của chàng.
Cả hai người trải qua một đêm đầy ân ái nồng nhiệt, do ảnh hưởng của thuốc nên Y muốn nàng không biết bao nhiêu lần.
Vô Ưu chỉ biết rằng mãi đến gần sáng cơ thể chàng mới không nóng rực nữa,và hai người ôm nhau dfi vào giấc ngủ.