Sau khi vào bên trong Lưu thái phó bắt đầu kể lạo toàn bộ diễn biến thời gian qua cho hai người nghe.
Hạ Uy Tuấn nghe xong rồi nói :
"Theo ý của Lưu huynh thì khả năng lần này hoàng thượng trúng độc có liên quan đến Dụ quý phi cùng nhị hoàng tử ".
Lưu thái phó gật đầu nói :
"Dụ gia cùng Dụ quý phi đã bất mãn hoàng thượng từ rất lâu rồi, còn nhị hoàng tử thì vì ngôi vị thái tử nên cũng xa lánh hoàng thượng .
Lần này lần theo dấu vết tuy có thể đoán được nhưng lại không có chứng cớ chính vì thế nên bọn chúng mới manh động như thế.
Cũng may lần này hai người trở về Nam Phong quốc may ra mới tránh được nội bộ ".
Hạ Uy Phong gật đầu nói :
"Việc trước tiên là giải được độc cho hoàng thượng trước đã rồi sau đó sẽ dễ dàng giải quyết hơn ".
Rồi ông cho người đi mời thần y đến, ông từ tốn nói :
"Việc mời được Lư thần y xuống núi ta đã cố gắng giữ bí mật sợ kẻ địch trong tối làm việc bất lợi.
Sự việc không thể chậm trễ bây giờ ta sẽ lấy lý do vào cung phục mệnh rồi mang theo thần y, ngươi hãy cùng vào hoàng cung với chúng ta, dù sao thì Lưu thái phó cũng quen thuộc hoàng cung hơn phụ tử ta ".
Lưu thái phó nét mặt vui vẻ nói :
"Thật tốt, thật tốt rồi, thảo nào phụ thân có gửi thư nói rằng chỉ cần Hạ đô đốc hồi kinh mọi việc mới được giải quyết, vậy chúng ta lập tức vào cung thôi ".
Thế là vừa về đến nơi lại nhanh chóng vào cung, tuy mẫu tộc Dụ quý phi lớn mạnh nhưng hoàng cung vẫn do hoàng hậu cai quản nên từ sau khi hoàng thượng trúng độc hoàng hậu đã ra lệnh cấm ai đến làm phiền hoàng thượng nghỉ ngơi.
Chính vì thế nên mọi thông tin của hoàng thượng đều được giữ bí mật, mọi người bên ngoài chỉ nghi ngờ chứ không biết rõ sự tình.
Từ sau sự việc kia hoàng hậu đã trở nên mạnh mẽ hơn, chỉ khi bản thân mình mạnh mẽ mới có thể bảo vệ được hài tử của mình, chỉ khi có quyền lực thì mới có hạnh phúc.
Khi hoàng hậu nghe tin thì vô cùng vui mừng vội vàng đi nhanh đến Càn Long điện để tiếp đón.
Khi Hạ Uy Tuấn lần đầu tiên gặp hoàng hậu thì trong lòng Y có một chút lo sợ, bây giờ thì Y đã hiểu vì sao Lưu thái phó lại thất thố như thế.
Vô Ưu quả thật có sáu phần giống với hoàng hậu, trong lòng Y lúc này nóng như chảo dầu không biết phải làm sao, nếu như theo phán đoán thì khả năng cao Vô Ưu là nữ nhi mà hoàng hậu bị thất lạc năm xưa.
Sự tình công chúa bị thất lạc mãi đến khi Y đến đây mới có người nói cho Y biết, lúc đầu thì Y không để tâm lắm nhưng bây giờ nhiều sự tương đồng như vậy khiến cho Y không thể bình tâm.
Mọi người đang chú ý vào bệnh tình của hoàng thượng nên không có ai chú ý đến biểu hiện lạ của Y.
Lúc này thần y đang bắt mạch cho hoàng thượng, hoàng thượng vì trúng độc lại nằm trên giường lâu nên thần sắc xanh xao, khuôn mặt gầy rộc hẳn đi trông thật tiều tụy.
Mọi người đều nín thở chờ thần y chuẩn đoán , phải một lúc sau ông mới quay ra và nói :
"Hoàng thượng bị trúng độc Thất xảo, là bảy loại nọc độc của rắn kết hợp, đối phương muốn lấy mạng của hoàng thượng đây mà ".
Tất cả nghe thấy đều hít thở không thông, hoàng hậu run run nói :
"Vậy thế thần y có cách nào có thể giải độc giúp hoàng thượng được không ?".
Thần Y gật đầu nói :
"Cũng may hoàng thượng trúng phải một lượng không lớn, lại được uống Dịch đan nên độc không đi sâu vào lục phủ ngũ tạng nên ta có thể châm cứu để giải độc cho hoàng thượng ".
Hoàng hậu vô cùng vui mừng nói :
"Thật tốt, thật tốt quá, viên Dịch Đan này là thuốc do phụ thân một lần tình cờ có được trong trận chiến lầm trước, ta vì lo sợ cho hoàng thượng uống không ngờ lạicos tác dụng.
Thần Y vậy xin ông hãy cứu lấy hoàng thượng, bổn cung vô cùng biết ơn".
Thần y vội cúi đầu nói :
"Xin hoàng hậu yên tâm, thảo dân sẽ cố hết sức, tuy nhiên sau khi châm cứu giải độc hoàng thượng phải uống thuốc một thời gian mới không để lại biến chứng ".
Hoàng hậu vui mừng nói :
"Thần y yên tâm, bổn cung sẽ làm theo lời thần y căn dặn ".
Lúc này Lư thần y mới bắt đầu ngồi xuống lấy châm ra và bắt đầu châm cứu .
Có vẻ như vào trúng huyệt đạo nên châm đến đâu hoàng thượng cảm giác đau đến đấy .
Một canh giờ sau trên trán thần y đã ướt đẫm mồ hôi nhưng không ai dám làm phiền, sắc mặt hoàng thượng lúc xanh lúc trắng trông vô cùng sợ.
Cuối cùng độc từ hai ngón tay cái được bức ra, nhìn màu đen trông vô cùng ghê rợn.
Thần y sắc mặt mệt mỏi nói :
"Độc đã được thảo dân bức ra tám phần, hai phần còn lại cần phải uống thuốc mới hết, qua hai canh giờ sau hoàng thượng lúc đó sẽ tỉnh, phải cho uống thuốc luôn ".
Thần y lấy giấy bút ra và bắt đầu ghi chép phương thuốc.
Hoàng hậu cẩn thận giữ gìn liền sai ma ma thân cận của mình đi bốc thuốc.