Con Mọe Nó Kiếm Tiền Nhờ Luyện Đan

Chương 32




Bên trong Hầu phủ Lâm Dương bên kia.

Quản sự Hứa Trung Nghĩa nơm nớp lo sợ canh giữ ngoài cửa, cho tới khi bên trong phòng truyền tới âm thanh của Đại công tử Đường Đạc mới dè dặt đẩy cửa phòng ra.

Đường Đạc, con trai trưởng của Lâm Dương hầu, thân tín của Thái tử, làm việc khiêm tốn, không khoe khoang ở bên ngoài. Nhưng Hứa Trung Nghĩa biết, vị đại công tử này tuyệt đối là nhân vật không thể trêu chọc vào nhất trong toàn bộ Hầu phủ Lâm Dương.

Đi vào bên trong phòng, Đường Đạc đang uống trà, Hứa Trung Nghĩa đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ cung cung kính kính mở miệng nói: "Bẩm Đại công tử, bên ngoài truyền tới tin tức, nói tất cả những người phái đến chỗ Đường Tô Mộc đã bị bắt một nửa, một nửa bị giết, chỉ có hai người trốn thoát. Đường Tô Mộc và đứa bé bên cạnh y không bị thương chút nào."

"Ừm." Đường Đạc không hề tức giận, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái.

"Đại công tử, xin ngài đừng nóng giận." Đối phương càng bình tĩnh, Hứa Trung Nghĩa lại càng sợ: "Tấn vương bên kia đã sớm có phòng bị, người ngài phái đi bị thất bại cũng hợp tình hợp lý. Hiện nay bọn họ đã bình an hồi kinh rồi, trước mắt không tiện làm bừa, còn cần phải thảo luận kỹ hơn mới được."

"Ý của ngươi là, ta cần phải nhịn y, có đúng không?" Đường Đạc đặt ly trà xuống, nói.

Nếu giờ phút này Đường Tô Mộc ở đây, có lẽ sẽ cảm thấy ngạc nhiên. Dù gì thì trong trí nhớ của nguyên chủ, cho tới bây giờ y chưa từng thấy đại ca Đường Đạc lộ ra vẻ mặt thâm độc như thế.

"Không phải!" Hứa Trung Nghĩa sợ hãi toát mồ hôi lạnh cả người, vội vàng quỳ xuống nói: "Nghe người của phủ Tấn vương nói, gần đây bên trong Vương phủ đã không chuẩn bị tiếp tục công việc cho đại hôn nữa rồi, có lẽ Tấn vương điện hạ bên kia đã chán ghét y rồi. Không có Tấn vương điện hạ để dựa vào, diệt trừ Đường Tô Mộc chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, Đại công tử không cần lo lắng."

"Ồ?" Đường Đạc cúi đầu nhìn ông ta một cái.

"Hơn nữa." Hứa Trung Nghĩa lau mồ hôi lạnh trên trán: "Với cái nhìn nông cạn của tiểu nhân, y ngả về phía Tấn vương bên kia chắc cũng là do ngoài ý muốn. Từ nhỏ Đại công tử đã thân thiết với y, thà lãng phí thời gian đi diệt trừ y, trái lại không cẩn thận giải thích với y một phen, nếu Đường Tô Mộc hiểu chuyện thì sẽ hiểu rõ nỗi khổ tâm của đại công tử, đến lúc đó..."

Đến lúc đó trong tay Đường Tô Mộc nắm giữ Tấn vương thế tử, việc có thể làm được cũng rất nhiều.

Thành thật mà nói, có liên quan tới chuyện xử lý Đường Tô Mộc như thế nào, ngay cả bản thân Hứa Trung Nghĩa cũng nghĩ không thông.

Hứa Trung Nghĩa là người hầu trong Hầu phủ Lâm Dương, gần như là nhìn Đường Tô Mộc lớn lên, trong lòng biết tính cách y yếu hèn, trong lòng không có chủ kiến gì hết, cả ngày chỉ biết đi theo bên cạnh Thái tử và Đại công tử.

Vô tình mang thai đứa con của Tấn vương đúng là do Đường Tô Mộc không đúng, nhưng với tâm trí và thủ đoạn của y, nghĩ cũng biết chẳng làm được trò trống gì. Thà tốn thời gian diệt trừ, sao không coi như một quân cờ đặt bên người Tấn vương, như vậy chẳng phải dễ dàng hơn sao?

"Ngươi không hiểu đâu." Đường Đạc híp mắt một cái: "Đường Tô Mộc... y không thể không chết."

Đáy lòng Hứa Trung Nghĩa chợt lạnh, nhất thời không dám nhiều lời thêm một chữ nào.

"Được rồi, người ta kêu ngươi tìm tới đâu? Dẫn hắn ta vào đi." Đường Đạc nói.

"Vâng." Hứa Trung Nghĩa vội vàng gật đầu, tiểu tư bên ngoài dẫn một thanh niên đã hôn mê vào.

Dáng người thanh niên hơi mập, mặc xiêm y màu xanh nõn kỳ lạ.

Đường Đạc chán ghét nhìn hắn ta một cái, xoay người lấy một cái bình từ trên giá sách, mở cái bình ra, một con côn trùng bay ra từ bên trong.

"Shhh..." Con côn trùng mới vừa rơi xuống đất liền giãn tứ chi ra, lắc lắc cái đầu nhọn, trong nháy mắt đã chui vào trong tay của thanh niên.

Thanh niên lúc nãy còn đang ngủ mê man bỗng nhiên co quắp một cái, sau đó mở mắt ra.

"Ngươi tên là gì?" Đường Đạc đi tới hỏi.

"Lâm Chí Xương." Rõ ràng thanh niên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, chỉ có thể mở nửa con mắt ra mơ hồ nói.

"Trên đời này người ngươi hận nhất là ai?"

"Đường, Tô, Mộc." Lâm Chí Xương do dự một chút.

"Bởi vì." Lần này Lâm Chí Xương không còn do dự nữa, khó khăn nói: "Năm ấy khi còn ở trong cung, y đã đẩy Nhị hoàng tử vào trong nước, hại ta cũng bị trách phạt, sau đó bị tước bỏ thân phận bạn đọc của hoàng tử."

"Đúng vậy." Đường Đạc gật đầu một cái: "Ngươi hận Đường Tô Mộc, ngươi muốn trả thì y. Đúng lúc ba ngày sau bên trong phủ của Trưởng công chúa tổ chức tiệc thưởng hoa, có gửi thiệp mời cho Đường Tô Mộc, nếu y muốn đặt chân ở kinh thành thì tất nhiên phải đi, tới lúc đó ngươi cần phải làm gì?"

"Cho y, một bài học?" Lâm Chí Xương không xác định nói.

"Không sai." Đường Đạc nói: "Ta nhớ ngươi giỏi sử dụng đoản đao, tới hôm đó đừng quên mang theo đoản đao của ngươi bên người."

"Ừ." Lâm Chí Xương mơ hồ gật đầu, sau đó nghiêng đầu một cái, chớp mắt đã ngủ mê man.

"Được rồi, đưa người đi đi." Đường Đạc đứng dậy, phủi bụi đất trên áo một cái.

"Vâng." Hứa Trung Nghĩa cúi đầu thấp, ngay cả hơi thở cũng đè nhẹ đi nhiều, ngoắc gọi tên tiểu tư đưa thanh niên trên đất đi, sau đó cực kỳ cẩn thận khép cửa phòng lại.

Đường Tô Mộc vẫn đang bận rộn công việc trong nông trại, đảo mắt đã tới ngày dự tiệc thưởng hoa.

Mặc dù tiệc thưởng hoa là vào buổi trưa, nhưng vì để làm xong công việc trước, Đường Tô Mộc đã dậy từ sáng sớm, đáng tiếc còn chưa kịp dịch chuyển vào nông trại đã bị bé con quấn chân.

"Oa oa oa oa." Khuôn mặt bé con nhăn hết lại, cứ túm lấy Đường Tô Mộc không buông, trông bộ dáng cực kỳ tủi thân.

"Sao thế?" Đường Tô Mộc sợ hết hồn, cho rằng có phải bé khó chịu chỗ nào hay không.

Bé con không biết nói chuyện, chỉ có thể oa oa không ngừng.

"Chíp!" Không chỉ bé con, ngay cả Tiểu phượng hoàng cũng bay tới đậu trên vai Đường Tô Mộc, một bộ không muốn để y rời đi.

Đường Tô Mộc đầu đầy hỏi chấm.

"Tiểu thế tử sao vậy ạ?" Thị nữ bên cạnh chú ý tới biểu cảm của Đường Tô Mộc, vội vàng đi tới.

"Không biết." Đường Tô Mộc đung đưa bé con trong tay: "Từ lúc nãy đã bắt đầu túm lấy ta không thả ra, là do tối hôm qua ngủ không được ngon giấc à?"

"Cũng không có chuyện này mà." Thị nữ cũng cảm thấy kỳ lạ: "Tối hôm qua Tiểu thế tử ngủ rất ngon, ngủ một mạch tới tận hừng đông, gần như không tỉnh dậy giữa chừng."

"A!" Giống như chợt nhớ ra điều gì đó, thị nữ kêu lên một tiếng, không nhịn được đưa mắt liếc nhìn Kỳ Ninh đang ngồi lật sách bên cạnh.

Đường Tô Mộc theo bản năng nhìn sang, liền thấy Kỳ Ninh ho khan một tiếng, lộ ra biểu cảm hơi chột dạ.

"Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Kỳ Ninh lại ho khan một tiếng: "Không có gì, chỉ là trưa hôm qua đứa bé cứ không chịu ngủ trưa, ta liền dỗ nó nói hôm nay ngươi phải tới chỗ của Trưởng công chúa ngắm hoa, nếu như nó chịu ngoan ngoãn nghe lời sẽ để ngươi dẫn nó đi cùng, sao mà ta biết được..."

Đứa bé nhỏ như thế lại có thể nghe hiểu lời của người lớn chứ.

Đường Tô Mộc trực tiếp nhét bé con vào trong tay hắn: "Được thôi, nếu lời đó là do ngươi nói, vậy thì ngươi tự chịu trách nhiệm dỗ đi."

"Ừ, trái lại ta cũng không ngại trông nó, chẳng qua chỉ là lát nữa ta phải vào cung, sợ là không tiện cho lắm." Kỳ Ninh cầm một cái túi thơm chọc bé con cười, đáng tiếc bé con không nhận, đẩy túi thơm ra.

"Y a." Bé con vươn tay ra với Đường Tô Mộc, giống như đã quyết định hôm nay phải đi theo cha ruột ra cửa.

Đường Tô Mộc không biết làm sao mà đón lấy bé con, không nhịn được nhéo cái mũi nhỏ của bé một cái.

"Hôm nay cha phải ra ngoài là do có chuyện quan trọng phải làm, thật sự không thể dẫn con đi cùng được."

Tinh thần bé con sa sút: "Ya."

"Vậy đi, cha hứa với con, sau khi xong chuyện liền dẫn con ra ngoài chơi có được không? Từ lúc tới kinh thành vẫn luôn ở trong phủ, cũng không có cơ hội ra bên ngoài thăm thú một chút, thuận tiện có thể mua thêm một số đồ dùng cho con nè." Đường Tô Mộc nhỏ giọng dụ dỗ nói.

Bé con vẫn là một bộ không chịu, tiếp tục không vui lấy tay túm vạt áo Đường Tô Mộc: "Hừ hừ."

"Chíp chíp!" Tiểu phượng hoàng đậu trên bả vai Đường Tô Mộc nhảy tới nhảy lui, giống như là nói nó cũng muốn đi theo cùng.

Thị nữ thấy Đường Tô Mộc bị khó xử, vội vàng mở miệng khuyên nhủ: "Công tử, phủ Công chúa cách phủ Tấn vương không xa, nếu như Tiểu thế tử thật sự muốn đi thì chi bằng ngài dẫn đi cùng đi ạ."

"Trưởng công chúa điện hạ rất thích náo nhiệt, bình thường cũng có người dẫn theo trẻ con tham gia tiệc thưởng hoa. Hôm nay ngài dẫn Tiểu thế tử qua đó càng thể hiện sự thân mật hơn."

"Đúng thế." Kỳ Ninh cũng gật đầu một cái: "Nơi đó của nàng cũng coi như an toàn, tới đó một vòng cũng không sao."

"Vậy thì." Đường Tô Mộc suy nghĩ một chốt, lại cúi đầu liếc nhìn bé con mặt đầy mong đợi, chỉ có thể gật đầu một cái: "Vậy thì dẫn nó đi cùng đi."

Bởi vì phải dẫn theo bé con cùng tham gia tiệc thưởng hoa, đồ đạc phải chuẩn bị cũng nhiều hơn, tới khi Đường Tô Mộc thu xếp xong mọi thứ đã quá nửa buổi trưa rồi.

Thật sự đúng như thị nữ kia nói, phủ Công chúa cách phủ Tấn vương không coi là xa, xe ngựa đi chưa tới hai khắc đồng hồ (30p) đã tới nơi rồi.

Thời tiết sau khi vào hạ càng oi bức hơn, ánh nắng gay gắt, Đường Tô Mộc cẩn thận đeo khăn che nắng cho bé con, bế bé cùng xuống xe ngựa.

Còn chưa vào tới cửa đã nghe thấy cách đó không xa truyền tới một giọng nói giễu cợt.

"Yo, ta còn tưởng là ai chứ, đây không phải là Đường nhị công tử của Hầu phủ Lâm Dương hay sao? Sao thế, Thông sự xá nhân ở Đông cung không tốt hay sao mà lại chạy tới sinh con cho Tấn vương điện hạ thế?"

Người tới có dáng người hơi mập mạp, mặc xiêm y màu xanh nõn cổ quái, chính là con của Hộ bộ thượng thư – Lâm Chí Xương luôn đối đầu với Đường Tô Mộc.

Sớm biết tiệc thưởng hoa lần này không dễ dàng qua như thế, Đường Tô Mộc thở dài, đi tới trước mặt, bình tĩnh nói:

"Đúng vậy, không phải nói là nên thành gia lập nghiệp hay sao? Hiện giờ tuổi ta cũng không còn nhỏ, thành thân sinh con cũng là chuyện bình thường. Trái lại Lâm đại công tử ấy, sao nhìn thấy quầng thâm và ấn đường biến đen thế nhỉ, có phải đi dạo hoa lâu nhiều quá nên vô tình tổn thương nguyên khí hay không?"

"Ta nói khí không phải, dù sao thì Lâm đại công tử cũng là người đã từng đặt hôn sự rồi, vốn thân thể đã yếu ớt, những nơi giống như hoa lâu đó tốt nhất vẫn nên đi ít lại một chút."

Lâm Chí Xương nghe vậy nhất thời vẻ mặt vặn vẹo: "Ngươi..."

"Ha ha ha, Đường nhị công tử tới rồi." Thanh niên vẫn luôn đứng bên cạnh xem náo nhiệt vỗ tay cười to: "Tại hạ Phó Niên Xuân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, Trưởng công chúa điện hạ chờ ở bên trong đã lâu, mời Đường công tử đi vào cùng ta."

Phó Niên Xuân?

Đường Tô Mộc suy nghĩ một chút, nhớ hình như người này là thân tín bên cạnh Trưởng công chúa.

Mặc dù đáy lòng nghi ngờ tại sao đối phương lại tới gọi mình, nhưng không muốn tiếp tục nói nhảm với Lâm Chí Xương nữa, Đường Tô Mộc vẫn gật đầu một cái: "Đi thôi."