Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không? (Phiên Bản 2)

Chương 72: Trói




Phạm Chi Dao đang không thể hiểu nổi người đàn ông này bị làm sao nữa. Cô chỉ đi lấy một cốc nước uống mà quay trở về mà đã thấy anh giống như là sắp bạo phát.

Phạm Chi Dao hốt hoảng dùng tay chặn lại bả vai của Trần Đình Phong, cô vội vàng lên tiếng.

"Anh làm sao thế? Anh bình tĩnh lại một chút đi đã."

Trần Đình Phong không nói gì, anh mạnh tay lôi thẳng cô về phía giường ngủ, Phạm Chi Dao lảo đảo theo sau anh.

Cổ tay cô bị anh siết đến mức đau nhức.

Phạm Chi Dao muốn vùng ra nhưng không được, cô luống cuống muốn dừng lại nhưng không thể đọ lại sức mạnh của anh.

"Trần Đình Phong, anh dừng lại. Đột nhiên anh phát điên cái gì vậy."

Anh lôi mạnh cô lên giường, không biết anh lấy đâu ra một cái cà vạt rồi thẳng thừng trói chặt hai cổ tay cô lại.

Ánh mắt của Trần Đình Phong như không còn tiêu cự, anh hoàn toàn làm theo bản năng.

Phạm Chi Dao như sắp khóc đến nơi. Sao đột nhiên anh lại trói cô lại.

"Trần Đình Phong, anh bị làm sao thế?"

Phạm Chi Dao đang ngồi trên giường, còn Trần Đình Phong đang ngồi nửa quỳ trước mặt cô. Anh nhìn chăm chú vào nút thắt trên cái cà vạt.

"Như vậy thì em sẽ không trốn đi đâu được nữa."



Phạm Chi Dao tức đến phát khóc.

"Anh tỉnh táo lại đi, anh nói lung tung cái gì đấy."

"Phạm Chi Dao..."

"Bà xã..."

"Vợ..."

Phạm Chi Dao chẳng hiểu sao đột nhiên anh lại gọi tên cô rồi lại nói không đầu không đuôi. Mắc cô đỏ ửng, thử cựa quậy xem cà vạt đang trói trên tay cô có lỏng ra chút nào không. Người đàn ông này siết mạnh đến nỗi cô có cảm giác rát da thịt.

"Em nói xem giờ anh nên làm gì với em. Hay là cứ trói em lại rồi nhốt em lại ở đây vĩnh viễn có được không?"

"Anh bị điên à?

Phạm Chi Dao nổi nóng, không hiểu sao dạo này cô rất dễ nổi nóng. Bây giờ bị anh trói rồi còn đe dọa thì cô không thể kiềm chế được bản thân.

Trần Đình Phong niết cằm cô, anh nhìn thẳng vào mắt cô.

"Có thể lắm."

"Anh đúng thực sự đã điên rồi. Anh đã sớm điên từ bảy năm trước rồi."

"Em còn định bỏ đi đâu, lần này là định đi thêm bao nhiêu năm nữa. Phạm Chi Dao, cho dù anh quỳ gối xin lỗi em em cũng nhất quyết phải rời khỏi anh bằng được hay sao?"

Trần Đình Phong cảm thấy tim mình đau thắt lại, gân xanh trên mu bàn tay anh nổi lên cuồn cuộn.



Anh nổi điên lên nắm chặt hai bả vai cô lại, không kiểm soát được sức mạnh của mình mà đã làm cho cô đau đớn.

Ánh mắt anh đỏ vẫn lên, anh hận không thể khóa chặt cô lại bên cạnh mình, giấu cô đi ở một chỗ không thể có ai tìm thấy.

"Anh nói cho em biết, em đừng có mà mơ. Chúng ta đã đăng ký kết hôn, em đã là người của anh, cả đời này em đừng hòng mà rời khỏi anh."

Phạm Chi Dao bị anh làm đau vai cô, nước mắt cô không khống chế được mà rơi xuống. Cô dùng hai bàn tay ra mà đập vào má anh nhưng mà bị cột chặt nên chẳng có mấy sức lực. Nắm đấm nhẹ hều sượt qua má anh mà ngược lại cô còn nhào về phía trước rơi thẳng vào lòng anh.

Trần Đình Phong dễ dàng đỡ được cô, anh bế cô ngồi gọn lỏn trong lòng mình, siết chặt hai cánh tay ôm chặt cô lại.

Giọng Phạm Chi Dao nức nở bên tai anh.

"Anh bỏ ra."

Cô muốn đi về nhà, không muốn ở đây với người đàn ông đáng ghét này thêm một chút nào nữa. Phạm Chi Dao tủi thân đến cực độ, nước mắt rơi như mưa trên gương mặt trắng nõn nhìn đến rất chi là tội nghiệp.

Cô khóc đến mức không thở nổi, không hiểu sao cô lại không kìm chế được lòng mình. Trần Đình Phong cảm thấy tiếng khóc này cứ như là sắp đưa cô gái trong lòng mình đi xa.

Anh hốt hoảng ghì chặt cô gái vào trong lòng mình, nếu như có thể có thể khảm cô vào trong xương tủy của mình.

"Không bỏ, không cho em đi đâu hết."

Trần Đình Phong ảo não.

Anh đúng là một thằng khốn nạn, anh lại tiếp tục làm cho người anh yêu phải khóc thêm một lần nữa.