Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không? (Phiên Bản 2)

Chương 60: Trời sập




"Trần Đình Phong, anh có chịu thôi đi không hả?"

Phạm Chi Dao bực tức quát nạt anh, cô dùng hết sức để đẩy lồng ngực người đàn ông đang dính sát vào người mình.

Lúc nãy đột nhiên Trần Đình Phong bảo tài xế dừng xe ở ven đường gần nhà. Anh cho tài xế có thể tan ca trước để anh tự lái xe về nhà họ Trần.

Cô còn nghĩ rằng vì mấy hôm nay tài xế cũng phải đi cùng hai người họ về quê, giờ lại còn phải lái xe vài tiếng đồng hồ nên muốn cho anh ta nghỉ sớm.

Thấy cũng sắp về tới nhà rồi nên Phạm Chi Dao không suy nghĩ quá nhiều. Chỉ là cô tuyệt đối không ngờ đến việc đuổi tài xế xuống sớm để phục vụ mục đích không trong sáng của anh.

Khi Phạm Chi Dao chuẩn bị mở cửa xe bước xuống thì bị một lực cánh tay rất mạnh kéo lại. Chưa kịp để cô thốt lên lời nào thì Trần Đình Phong đã ấn mạnh cô vào lòng ra sức hồn cô.

Trần Đình Phong nhìn gương mặt nhỏ xinh đang cố tỏ ra hung dữ trước mặt mình. Chắc cô không biết điệu bộ này của cô chỉ càng làm đàn ông phấn khích hơn.

"Không được."

Giờ không nhân cơ hội này để gần gũi vợ anh nhiều hơn thì lát nữa xuống xe cô lại lập tức dính lấy con trai mà không buồn quan tâm đến anh.

Hơi thở nóng rẫy của anh lan trên gương mặt đang ửng hồng của cô. Anh nhanh chóng kéo sát cô lại gần một lần nữa, vươn người tới đè chặt cô vào thành ghế, dùng môi mình bịt đồi môi đỏ thắm còn đang ra sức ư a phản đối.

Trần Đình Phong tham lam hút mật ngọt, hai đôi môi dính chặt quấn quýt không rời. Âm thanh môi lưỡi từng tiếng phát ra trong không gian chật hẹp.

Người đàn ông hư hỏng như còn chưa biết đủ còn đang luồn một bàn tay to lớn vào dưới lớp áo len mỏng của cô.

Đầu tiên là lưu luyến dán ở trên da thịt chỗ vòng eo nhỏ mềm mại rồi từng tấc từng tấc tiến lên phía trên.

Đến khi bàn tay tà ác bao trùm toàn bộ nửa bầu ngực trần căng tròn no đủ mà ra sức xoa bóp nắn vần vò thoả thích.

Trần Đình Phong cuối cùng cũng thỏa mãn mà buông tha cho đôi môi đến sưng đỏ của cô ra. Phạm Chi Dao bị hôn đến mềm nhũn cả người, chỉ có thể nấc nghẹn một tiếng nằm tựa vào ghế mặc cho anh tiếp tục làm xắng làm bậy trên người.

Trần Đình Phong Phong vẫn còn cảm thấy chưa mãn nguyện với nụ hôn đấy, anh thả những nụ hôn vụn vặt lên khắp gương mặt cô.

Phạm Chi Dao giữ lấy cánh tay đang thoa thích làm loạn trên ngực cô, vừa bị hôn đến mức tê dại đầu lưỡi khiến cô không nói nên lời. Cô chỉ có thể dùng ánh mắt mơ màng ngập nước tội nghiệp liếc nhìn anh như cầu xin.

Không thế ngờ Trần Đình Phong lại gầm nhẹ một tiếng bên tai cô.

"Là do em khiêu khích anh."

Anh đã muốn bình ổn lại hơi thở rồi tạm thời tha cho cô, không ngờ cô lại dùng ánh mắt đấy quyền rũ anh.

Dứt lời anh lại cúi xuống dính chặt vào người cô, động tác trên bàn tay còn mạnh bạo hơn trước. Người đàn ông không thích cái áo len làm cản trở hành động của minh, chỉ. Chỉ hai ba động tác là anh đã có thể lột cái thứ vướng víu đó ra khỏi người cô.

Phạm Chi Dao chỉ nghe cái cạch một tiếng, cái ghế phụ cô đang ngồi đã được hạ xuống thành một chiếc giường.

Trần Đình Phong đang đè nặng trên người cô, vùi mặt vào khe rãnh thơm mềm mà tận tình thưởng thức.

Bàn tay hư hỏng khi nãy không biết từ lúc nào mà đang ở dưới lớp váy của cô. Tiết trời bây giờ đã cuối mùa thu nên Phạm Chi Dao chọn một cái chân váy dài để giữ ấm.

Lúc này trong xe là một khung cảnh hết sức kiều diễm ướt át khiến người ta đỏ mặt.

Người phụ nữ da thịt trắng hồng bị đè dưới thân, phần thân trên không có mảnh một mảnh vải. Lớp váy dài thì bị người đàn ông hư hỏng kéo lên tận eo lộ ra đôi chân dài trắng nõn đang quấn lên eo anh ta.



Người đàn ông cao lớn vẫn còn ăn mặc chỉnh tề đang ra sức làm bậy trên người phụ nữ không có chút lực phản kháng nào cả.

"Á..."

"Đau.."

"Đừng cắn chỗ đó..."

Phạm Chi Dao thở dốc, đầu ngón tay lùa vào mái tóc đen của người đàn ông, nhỏ giọng nức nở.

Như để an ủi người phụ nữ dưới thân mình, Trần Đình Phong nhả nhũ hoa đang ngậm trong miệng ra, thương tiếc liếm lên nó để đền bù.

Trần Đình Phong hôn dọc từ bầu ngực lên cổ rồi mút bờ vai trần ngọc ngà, nhỏ giọng dỗ dành.

"Được rồi, anh sẽ làm nhẹ..."

"Ngoan..."

"Không đau đầu, đừng khóc..."

"Anh sẽ làm nhanh thôi."

Mặc cho anh nói thế Phạm Chi Dao vẫn lắc đầu nức nở.

Còn lâu cô mới tin lời anh. Anh nói được nhưng mà anh có làm được đâu.

Cô có bị ngốc đầu cơ chứ, lần nào anh cũng nói là làm nhanh thôi nhưng có lần nào anh anh thực hiện đúng đầu.

Cái nhanh của anh được tính bằng cả tiếng đồng hồ.

"Đồ nói dối..."

Trần Đình Phong khựng lại, câu này như là một câu thần chú trừng trị anh vậy. Mỗi khi nhớ về nó làm lòng anh lại đau đớn.

Anh thấp giọng trả lời cô.

"Đúng vậy. Anh đúng là một kẻ nói dối tồi tệ."

Ánh sáng trong mắt anh đột nhiên loé lên một cách hung ác.

Nói dối thì làm sao chứ.

Không phải cuối cùng cô cũng ngoan ngoãn nằm dưới thân anh hay sao. Cô đã là người đàn bà của anh, cả đời này vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình anh.

Anh phải làm cho cô khi nghĩ đến câu này chỉ có thể nhớ về việc anh lừa dối cô ở trên giường mà quên đi việc năm xưa.

Quên luôn cả việc anh đe doạ ép buộc cô kết hôn cùng với một người như anh.

Phạm Chi Dao ngơ ngác, cô cảm giác sau câu nói đó của mình Trần Đình Phong trở nên đặc biệt kích động.

Cô không biết rằng lời nói buột miệng nói ra của cô lại là ma chú trong lòng anh.



Phạm Chi Dao luống cuống, cô không thể nào ngăn cản được động tác ngày càng lớn mật của người đàn ông.

Trần Đình Phong đã thẳng sống lưng ngồi dậy, anh kéo chân cô đặt lên trên vai mình, đang hôn lên bắp chân của cô. Bàn tay kia đã rờ đến mép đồ lớt muốn lột luôn mảnh vải con con kia xuống.

"Trần Đình Phong, đủ rồi. Chúng ta về đến nhà rồi, không được làm bậy nữa."

Sao người đàn ông này cứ như con dã thú lâu ngày chưa thấy thịt vậy.

Trần Đình Phong mắt điếc tai ngơ không để ý đến lời cô nói. Ánh mắt anh tối thẫm lại nhìn cô, mái tóc đen mượt xoã tung ra, trên cơ thể trắng mịn toàn là vết hôn đỏ hồng anh vừa để lại.

Đó là ký hiệu cô thuộc về anh.

Chỉ có thể do một mình anh được đánh dấu trên người cô.

Trần Đình Phong vẫn biết là cô đẹp, lúc này cô lại càng đẹp giống như một đóá anh túc đang dụ dỗ anh phạm tội.

Trần Đình Phong kéo bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên trên khóa quần của mình.

"Ngoan, kéo khoa đi em."

"Lâu rồi không gặp, nó nhớ em lắm đấy."

Từ ngày kết hôn đến bây giờ, tuy hai người đã chung chăn chung gối nhiều lần, nhưng vẫn chưa làm đến bước mấu chốt.

Lần này anh nhất định sẽ không dễ dàng buồng tha cho cô.

Một mình Tiểu Hòa là không đủ, anh cần thêm một đứa con nữa để đảm bảo cô vĩnh viễn không có suy nghĩ rời xa anh. Anh cần cô trọn vẹn thuộc về mình để biết là cô vẫn còn ở cạnh anh.

Bàn tay Chi Dao bị ấn chặt lên trên chỗ đó, cảm giác như con quái thú đó còn đang giật giật như chào hỏi cô qua lớp vải.

Phạm Chi Dao khó khăn nuốt nước bọt, nó vốn dĩ là thứ đã từng rất thân thiết với cơ thể cô. Lâu ngày gặp lại khiến cô lại đâm ra sợ hãi.

"Em không..."

Cô muốn rút tay mình lại nhưng không được.

Trần Đình Phong cười tà ác, tự tin nói với cô.

"Hôm nay dù trời có sập cũng không ai cứu được em."

Phạm Chi Dao vừa sợ vừa cuống. Anh tưởng anh là hái hoa tặc cường bạo con gái nhà lành hay sao mà nói như thế.

Trần Đình Phong tự tin như thế định tiến hành bước tiếp theo thì trời cao giáng xuống tia sét phá tan ảo mộng đẹp đẽ.

Tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên kèm theo sau đó là giọng nói non nớt của Tiều Hòà.

"Mẹ ơi, mẹ về rồi."

Trần Đình Phong lập tức đình chỉ động tác, không thể tin nổi mà nhìn ra bên ngoài.

Trời sập thật rồi!