Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không? (Phiên Bản 2)

Chương 55: Không yên lòng




Mẹ Phạm cần thận hỏi lại một lần nữa.

"Con nói là tập đoàn Sơn Hải là của nhà con sao?"

Trần Đình Phong gật đầu.

"Vầng, thưa mẹ."

Mẹ Phạm nuốt khan một ngụm nước bọt. Hóa ra là bà không nghe nhầm. Con rể bà đúng thật là một con rùa vàng quý giá, con ông cháu cha chính gốc. Theo bản năng bà nhìn ra đứa con gái bà vẫn còn đang ngồi ăn cơm bên cạnh, miệng còn đang nhai thức ăn phồng lên giống như một con sóc chuột.

Mẹ Phạm lo lắng, con gái bà tuy từ nhỏ đến lớn vốn thông minh hiểu chuyện, chẳng khiến hai vợ chồng bà phải lo lắng bất cứ điều gì. Chuyện duy nhất mà có thể coi là có lỗi với cha mẹ là con bé ngày còn học đại học đã trở thành mẹ đơn thân. Một thân một mình nuôi con bên nước ngoài, nó thậm chí còn giấu diễm hai ông bà đến khi

Tiểu Hòa được hai tuổi.

Lúc hai vợ chồng bà biết chuyện thì vừa thương vừa giận. Bà xót con gái bà còn trẻ tuổi mà bị người ta phụ bạc.

Phụ bạc...

Mẹ Phạm như nhớ tới chuyện gì, bà nhìn Trần Đình Phong, giọng nói thay đổi không còn hiền hòa như lúc nãy.

"Vậy thì cậu có biết Chi Dao còn có một đứa con trai riêng hay không?"

Ba Phạm đang gắp thức ăn cho con gái, nghe thấy lời mẹ mình vừa nói thì dừng động tác lại, ông quay sang đợi

Trần Đình Phong trả lời.

"Con biết."



Trần Đình Phong Hổ thẹn.

"Con chính là cha ruột của Tiểu Hòa."

Không khí trong phòng ăn im lặng đột ngột, cả hai vợ chồng đều không ngờ tới Trần Đình Phong chính là cái tên đáng hận đã làm cho con gái ông khổ sở một mình nuôi con suốt bao nhiêu năm.

Không những thế mà nhà tên này còn thuộc loại siêu giàu. Vừa có chức lại vừa có quyền.

Trong đầu hai vợ chồng già đều không hẹn mà cùng nảy ra một cái kịch bản quen thuộc trên phim truyền hình lúc tám giờ tối. Tên con trai nhà giàu lừa tình phụ bạc con gái nhà lành, bây giờ còn dùng quyền lực để cưỡng ép cô gái kết hôn với hắn.

Thôi rồi...

Càng nghĩ ông bà lại càng thấy giống hiện thực ngay trước mắt.

Con gái nhà ông bà tuy có chút thông minh nhưng đứng trước tiền bạc và quyền lực làm sao mà nó có thể chống cự được. Không phải có câu có tiền thì bắt quỷ đẩy cối xay.

Huống hồ gì, nhà tên này có vẻ chẳng có gì ngoài tiền.

Hai vợ chồng nhìn nhau, đều ăn ý thống nhất suy nghĩ trong một giây.

"Không được. Ông bà tuyệt đối không chấp nhận tên con rể này."

Ba Phạm hắng giọng, từ từ nói với Trần Đình Phong.

"Cậu Phong này, cậu cũng thấy hai vợ chồng chúng tôi chỉ có một đứa con gái. Nhà chúng tôi tuy không có giàu có như nhà cậu nhưng cũng hết mực yêu thương con gái và cháu ngoại." C

"Kết hôn là chuyện của hai người, chung sống thì lại là chuyện khác. Hai bên gia đình có vẻ là không phù hợp, hai đứa cũng đã xa cách nhiều năm, chuyện kết hôn thì cứ để bàn sau đã."

Ông cần phải xem xét đánh giá thêm. Chứ trước mắt là ông không yên lòng với người này.



Trần Đình Phong nghe thế thì liền hiểu, anh nắm chặt bàn tay đang đặt trên đùi. Cha mẹ vợ không hài lòng lẫn không yên tâm về anh.

Không hài lòng về việc anh đã để con gái hai người chịu khổ một mình nuôi con nơi đất khách quê người.

Không yên tâm là về gia thế của anh. Trần Đình Phong âm thầm khổ sở, anh thật sự là va phải tảng đá ngầm.

Phía trước thì có vợ chê anh quá giàu có, phía sau thì có cha mẹ vợ cũng không đồng ý.

Nhưng khổ một nỗi, con người đâu có thể chọn được chỗ mình đầu thai. Không lẽ anh nên trách mình có ông bà cha mẹ quá giàu có, hay nên trách bản thân mình biết phấn đấu quá mức để có thể có khối tài sản khổng lồ trong

tay.

Chỉ là khi anh nghĩ lại, sau này anh cũng sẽ có con gái. Sợ là lúc đấy có tên nào đó muốn đến cưới con gái cưng của anh, thì thái độ của anh còn chẳng được tốt bằng một phần cha mẹ Chi Dao lúc này.

Dù có thế nào đi chăng nữa, Phạm Chi Dao cũng đã trở thành vợ anh rồi. Anh không thể đánh mất cô một lần

ทนิล.

Trần Đình Phong nói rõ ràng từng chữ một với ông bà.

"Cha mẹ, trước đây là con có lỗi với cả Chi Dao và Tiểu Hòa. Con nguyện ý dùng cả cuộc đời này để bù đắp cho cả hai người. Con không yên tâm giao cô ấy và con trai của con cho người khác."

"Về phần gia thế của con, đúng là có tiền hơn những gia đình bình thường một chút. Con xin thể, nhà họ Trần chưa bao giờ ỷ thế hiếp người, cha mẹ con đều rất yêu quý Chi Dao. Chi Dao gả cho con, con đảm bảo tuyệt đối sẽ không để cho cô ấy chịu đựng một chút ấm ức nào cả."

Hai ông bà nghe những lời nói này thì có chút chấn động. Hai người đều là người đi trước, nhìn vào ánh mắt của chàng thanh niên này thì biết là cậu ấy nói toàn bộ đều là sự thật.

Trong mắt cậu ta toàn là bóng dáng của con gái nhà mình.