Con Đường Vận Mệnh

Chương 147




“ nhị Thiếu! theo như tin tứ điều tra được thì là do người Hình Long làm! Tạm thời Hùng thị không có khả năng chống đối với Hình Gia.

“ Hiện tại Hình gia đang có sự chia rẽ về thế lực Hình Long đang thắng thế so với Hình Long Khải, nên vậy hiện tại không động vào được hắn.”

“ ngoài ra theo sau hắn còn có một tên phụ tá đắc lực là Lương Trọng, kẻ này từng làm tay chân cho Đại Thiếu, nhưng sau khi Đại Thiếu sa cơ thì, hắn đã làm chó săn cho Hình Long!” 

Vị quản gia cung kính trả lời không mộ chút dấu diếm.

Hùng Vũ nhắm mắt dưỡng thần, dường như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.

Sau đó hắn khẽ thở dài một cái thật sâu rồi giọng chán nản nói “ Vậy phải tùy duyên rồi! hy vọng sẽ có một ngày anh hai sẽ trả được mối thù này.”

Hắn hít một hơi thật sâu rồi bình thản trở lại, căn phòng nghị sự trở nên yên tĩnh dị thường.

“ 10 ngày nữa phiên bản kế tiếp sẽ update, các vị mưu sĩ ở đây, có ý kiến gì không?” Hùng Vũ trầm giọng.

Mấy cái kẻ chấp sự cũng như NPC ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cũng không ai muốn làm chim đầu đàn.

Hùng Vũ cũng chẳng biết nói gì hơn, NPC thì khỏi phải bạn bọn họ sẽ không hé răng, còn mấy cái người chơi thì họ tuy có nhiều ý kiến, thế nhưng lại không muốn bày tỏ, không muốn làm kẻ dẩn đường.

Trầm mặt một hồi lâu lão quản gia vẫn là người dẫn đầu 

“ Nhị Thiếu! có lẽ chúng ta cần phải chọn một thế lực để gia nhập, tình hình hiện tại, tự thân khó mà nắm chắc được. thậm chí là thành trấn cũng tan theo bọt nước!”

Lời của lão tuy có hơi thô, nhưng là sự thật. quả thật nếu chọn sai thế lực, nó sẽ ảnh hưởng đến toàn cục của chiến trận, lẫn quân công sau này.

Hiện tại có phe phái chính là Liên Quân, Đổng Trác và tự do. Phe tự do thì khỏi phải bàn rồi, dành cho những kẽ an phận không có tranh đâu. Hiện tại chúng ta có hai sự lựa chọn là Liên Quân hoặc Đổng Trác mà thôi.”

“ không! Tam lão! Ngài hiểu sai ý ta rồi,1 ý ta không phải là ba phe chiến tranh mà là thế lực tại Giao Chỉ Thành.!” Hùng Vũ lạnh giọng.

Hắn nói câu này ra, khiến cho mọi người trong sự sự phòng há mồn, không nói một câu.

Đúng. Hùng Vũ cực kỳ đau đầu với diễn biến của sự việc, hắn không thể tính trước được chuyện này sảy ra. Phiên bản mới cập nhật đáng sợ nhất không phải là chiến trường Liên Quân Vs Đồng Trác mà điển hình là trận Hổ Lao Quan. Mà là mấy cái điều phía sau, thuế do thái thú tự điều chỉnh, các thôn trấn có thể công phá lẫn nhau, công thành chiếm đất.

Điều này có nghĩa vì, Hỗn Loạn, cá lớn sẽ nuốc cá bé, cá bé thì nuốc lăng quăng. Mà hiện tại thế cục tại Giao Chỉ Thành cực kỳ hỗn tạp, giao xà lẫn lộn. nổi đình nổi đám nhất là Liên Minh Đại Việt Ma Kỳ - Tiên Lâm. Tiếp theo là ai, Hình Gia các công hội lớn Cô Đô, Hoa Đô, Việt Đô, Đại Việt…. sớ lượng công hội lớn lên tới con số hàng ngàn tổn số binh lực có thể lên tới hàng tỷ quân.

Mà tên Sĩ Nhiếp cũng không phải la dạng rau dưa thịt luộc gì, hắn chính là một con hồ ly già đời, dừng nghĩ hắn là một cái NPC, thế nhưng hắn còn tinh ranh hơn cả người chơi.

Nếu không may rơi vào tầm ngắm của hắn, thì ngươi sẽ bị ăn không còn một khúc xương. 

“ vậy chúng ta nên chọn thế lực nào! Đơn lẽ là không chống lại số đông, cần phải có một cái núi dựa thật lớn!” một tên mưu sĩ lên tiếng.

“ thế nhưng đâu mới là thế lực lớn! ta nghĩ Thái Thú là một lựa chọn không tồi, ít nhất Thái Thú là thế lực tập trung cho triều đình hơn nữa, Thái Thái Giao Chỉ vẩn là thế lực mạnh nhất trong toàn bộ khu vự này thậm chí là cả Long Uyên, Cửu Chân, Hợp Phố.”

“ ta thấy không được! Sĩ Nhiếp, Hắn chính là một tên ái ma, hắn sẽ hút khô các ngươi!” một tên mưu sĩ khác lại nói.

Hùng Vũ nhìn sang Sùng Kính, lúc này Sùng Kính trầm mặt không nói, hai mắt dưỡng thần.

“ Sùng Kính tiên sinh, ngài có ý kiến gì không!” Hùng Vũ cung kính hỏi.

Lão chầm chậm mở mắt ra, đôi mắt ánh lên tinh quang nồng đậm.

“ trong những ngày này, lão không ngừng quan sát tinh tượng! Hán thất tiêu vong là điều không thể tránh khỏi. quần hùng cát cứ sẽ lập nên một mãng cơ đồ.

Quy thuận triều đình là một chuyện không tệ, thế nhưng nhân tâm không đủ, muốn thành đại sự thì cần phải có ba yếu tố, thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

Thiên đã có, Hán Thất suy vong.

Địa cũng đã có, vùng đất hoang mang Giao Chỉ dân cư đông, dân trí thấp, tài nguyên trù phú, nơi này có thể gầy dựng cơ đồ.

Chỉ còn duy nhất nhân là chưa có. Ta nói thật, bộ hạ của hạ nhân tài thì ít, ăn hại thì nhiều, không gành nổi trách nhiệm một phương.

Mà vùng trung tâm Long Uyên không ngừng xuất hiện những nhân tài kiệt xuất, đặt biết là Vô Ưu trấn, Trấn Hải Thành. Ngoài là Hằng Hà trấn còn có một vị đồng liêu của ta khi xưa, tài năng và kỹ nghệ của hắn không kém gì ta. Hơn nữa dưới trướng hắn còn có nhiều bộ tướng dũng mãnh như Lâm Quần kỹ năng [ Thiếc Kỵ Vô Song ] của hắn sẽ cày nát mọi chiến trường.

Sùng Kính không ngưng nghĩ nói, mỗi lời nói của lão giống như những đòn roi da liên tục quất vào mặt đám người tự đại dưới trướng Hùng Vũ.

Muốn Thành đại sự phải có nhân tài, muốn có nhân tài, phải có danh vọng, mà muốn có danh vọng phải nhận nhiệm vụ truyền kỳ từ cấp A trở lên.

Chính vì vậy gia nhập thế lực có nhiệm vụ cấp A trở lên các ngươi sẽ được thơm lây danh vọng của bọn họ.

“ vậy ý tiên sinh là!” Hùng Vũ mập mờ.

Vô Ưu, Trấn Hải, Đại Ngàn, không thể tự dưng họ vượt bật so với những người khác, bọn họ vượt bậc, bởi vì bọn họ có kỳ ngô, mà kỳ ngộ chính là chiến đấu sinh tử mới có, mà chiến đầu kinh tử thì gắn liền với nhiệm vụ sử thi.

“ Liên Minh Đại Việt là một sự lựa chọn sáng suốt trong tình trạng hiện nay!” Sùng Kính nói.

Hùng Vũ thở một cái rồi trầm mặt, không biết ý nghĩ của hắn lúc này là gì, thế nhưng quyết định của hắn sẽ ảnh hưởng 1/2 cơ ngơi của Hùng Thị tập đoàn.

………………………………….. 

Không chỉ riêng gì Đại Vũ trấn đang phân vân sẽ làm gì tiếp theo, các thành trấn, quân đoàn cũng nhao nhao lên nghị luận về vấn đề nay, hồ hởi, lo âu, tính toán…. Tất cả đều rối như một đám tơ vò. Vậy mà ngoài khơi biển đông lại diễn ra một trận đánh ác liệt, mà mục tiêu là Trấn Hải Thành.

Lúc này, trên bãi biển Trấn Hải thành đã xuất hiện hơn ngàn chiến thuyền cái loại, hơn nữa quân sĩ trên thuyền đã được tập kết trên bờ biển, quân số lên tới 2 vạn 6000 quâm, trong đó có 1000 quân tinh nhuệ cấp 4 tinh anh.

Chỉ huy đám này đương nhiên là Thái Mạo và Khoái Việt.

Không phải quân thủ thành Trấn Hải không phòng thủ từ lúc đám quân Kinh Châu này tới, mà bọn họ đã bị một đòn phủ đầu cực kỳ mãnh mẽ.

[ Hải Tiếu] kỹ năng cấp A của Khoái Việt. dùng nước tạo một cơn thủy triều cực mạnh, cuốn trôi tất cả.

Kỹ năng này thủy chiến hoặc chiến trường gần sông, hồ là cực kỳ bá đạo. không có gì cản nổi uy lực của nó.

Mà tại lúc này trên tường thành Trấn Hải, Hùng Phong đang đăm chiêu nhìn chằm chằm đại quân đông nghìn nghịt phía dưới. bọn chúng đang chuẩn bị khí giới công thành, quân Kinh Chân không thể kinh thường, binh chủng của bọn họ toàn là đỉnh tiêm trong các thế lực, linh lính dũng mãnh thiện chiến, hơn nữa khí giới cũng đã chuẩn bị sẳng sàng, thực lực không kém gì quân đội của Hoàng Kỳ Phương.

Thế nhưng bà chủ của hắn lúc này không tại đây, hầu như toàn bộ binh lực mạnh nhất Trấn Hải Thành đã được dẫn đi đánh nhau hết rồi, hiện tại Trấn Hải Thành giống như một cái xác trống mà thôi, cà một toàn thành trí lớn chỉ còn hơn 500 quân thủ vệ, cũng may là quân thủ vệ cấp 4, nếu như mấy tên cà khịa cấp 3 thì hắn đã chạy vào Thái Miếu lấy thần hồn cao chạy xa bay rồi.

Mà tại một nơi cách xa Trấn Hải Thành một khoảng chừng 4 5 dặm, có một đội chiến thuyền dẫn đầu là một cái Siêu Cự hạm Hoàng Dư thuyền. lúc này chiến thuyền lặng im không một trạng thái, tất cả binh sĩ tư thế cự kỳ nghiêm trang kính cẩn.

Mà trên chủ vị mũi thuyền một vị thuật sĩ dáng người mập mạp, trang phụ toàn sắc hoàng kim, người này không ai khác chính là Kim Tiền, có kỹ năng cùng tư chất vượt xa các mưu sĩ dưới trướng Hoàng Kỳ Phương, thậm chí ngay cả Ba Tài thuộc loại Sữ Thi cũng không sánh bằng.

[Thần Toán] đây là kỹ năng khủng bố nhất trong cốt truyện Tam quốc. sánh ngang cùng [ Phong Tiễn ] và [ Xích Lôi] của tam đại mưu sĩ lỗi lạc nhất tam quốc. Gia Các Lượng, Chu Du, Quách Gia.

Vậy mà một nơi xa xôi, một mưu sĩ của một băng hải tặc lại có vốn liến cao đến như thế.

[ Thần Toán] kỹ năng thiên mệnh bói toán, am hiểu ngũ độn, dị thuật, có thể hô mưa gọi gió.

Mà lúc này Kim Tiền đang thi triễn kỹ năng bá đạo này. Trên mũi thuyền đang bày một đồ án bát quái cực kỳ phức tạp.

Hắn khẽ niệm chú, hai tay không ngừng bấm quyết, chú ngữ không ngừng vao lên, giống như là đang câu thông cùng với thiên địa.

“ phụt! “ Kim Tiền khẻ phun một ngụm máu tươi lên không trung, máu tươi đỏ thẩm, không ngừng buốn xuống đồ án bát quái. 

Dị tượng nồi lên, long xà lẩn lộn, giống như là đang gào rít đợi mệnh.

Gió biển bỗng dưng ngừng hẳn, từ dưới đáy biển bổng dưng trào lên một hơi thở kỳ dị khiến cho tim phải ngừng đập trong giây lát.