Con Đường Vận Mệnh

Chương 140




“cộp! cộp “ một hàng Nghê Kỵ 100 tên, xếp thành hàng, di chuyển chậm từng bước, mũi thương hướng lên trên, trên những cây trường thương lúc này đã dính không ít máu tươi.

Vương Hổ trạng thái Thị Huyết đã được mở, toàn thân hắn đỏ như máu, sát khí trùng thiên, xung quanh cơ thể hắn lượn lờ từng tia huyết mang, ngay cả những bi sĩ thân cận cũng bị khí thề của hắn dọa sợ.

Nhìn thấy kỵ binh chuẩn bị xuất kích, Tưởng Quang tinh thần chú định, Cung binh sẳn sàng nghe lệnh tấn công” hắn gầm lên.

“ mau chuyển đầu cá cùng các vật liệu dể cháy bố trí khắp vòng ngoài!” Hắn âm thầm hạ lệnh cho thân tính, quyết tử chiền với địch nhân để chủ công nhà hắn có một đường sinh cơ.

3 vạn 3 quân được điều đồng, 2 vạn quân đã được bố trí tại vòng ngoài Định Hải doanh. 5000 Tử Cấm quân thì vẫn thường trực tại Thiên Bi, một bước không rời. số quân còn lại thì tập trung bố trí cạm bẫy chờ đợi địch nhân.

Lúc này kỵ binh đã áp sát tới phạm vi 250m chỉ còn hơn 50 m là rơi vào phạm vi tấn công của cung binh.

“ Kỵ binh xuất kích!” Triệu Kiều quát lớn.

Ngay lập tức hàng đầu kỵ binh xông lên phi nước đại cực tốc, mà dẫn đầu chính là đại tướng quân Vương Hổ.

Toàn thân huyết quang lăng lệ xông thẳng mà đi.

“ cung thủ! Bắn tên! Tưởng Quang gầm lên>>>>

Mưa tên tiễn vũ bắn như mưa rào, thế nhưng nghê kỵ tốc độc quá nhanh dường như lướt qua mưa tên trước khi nó bắn trúng mục tiêu.

Tưởng Quang biến sắc “ cố giử cổng thành. Thả đá, dầu cá!” hắn ngay lập tứ phát lệnh.

Vương Hổ một mực xông thẳng về phía trướng, trường đao trong tay không ngừng quay cuồng, một mình bằng qua mưa tên ma không tổn hao một sợi lông tóc.

Vận tốc đạt cực đại Vương Hổ như sao băng va chạm cực mạnh lên cành cổng.

“ ầm!âm Ầm!” Vương Hổ không ngừng vung đại đao trên tay mà cuồng chèm lên cánh cổng.

Lúc này kỵ binh phía sau cũng đuổi tới 20 đội kỵ binh cũng không có như Vương Hổ có lực chiến kinh thiên, thế nên tổn hao là điều không thề tránh khỏi. thế nhưng dưới sự cường kích của Vương Hổ cánh cửa đã không chịu nổi sự oanh kích mà bắt đầu có từng mảng vở ra.

Quân thủ thành bên trong sắc mặt tái nhợt, quả thật cái tên võ tướng này là một điều kinh khủng đối với bọn chúng, khí tức lạnh như băng, không một chút nhân tính, dường như trong mắt tên này chỉ có một từ giết mà thôi.

“ Oanh!” cánh cửa cũng bị phá nát 2000 kỵ binh như tên lửa xông vào doanh trại địch.

“ cho dù có hy sinh đến giọt máu cuối cũng, cũng phãi công hạ được Định Hải Doanh Giết!!!!!!!!!!!!”

Triệu kiều gtrong giờ phút này thi truyển kỹ năng [ Hiệu Triệu ]

[Hiệu Triệu] Gia tăng 35 sĩ khí cho đồng minh, đồng thời hiệu ứng hội tâm,toàn quân ý chí như một, tinh tý tương thông.

Một hư ảnh võ tướng cầm cờ lệnh tung bay trong không trung. Chiến ý toàn quân vạn người như một. tất cả gầm lớn “ Giết!”

Bộ binh xếp thành hàng, Loạn Kiếm trận, Phương Trận, dùng tốc độ nhanh nhất mà hướng về Định Hải doanh.

Còn 1000 cung binh phái sau thì xếp thành trận hình Ngư Lân tra tăng sát thương. Cuối cùng đại chiến cũng nổ ra.

“được lệnh toàn quân xuất kích! Quân sĩ Vô Ưu không màn đến sinh mạng một mực xông vào chỗ chết, không một chút nan từ.

Vương Hồ toàn thân đã nhuốm máu tươi, hắn một mình một ngựa xông thẳng vào chiến trường, đại đao không ngừng múa may quay cuồng, gặp thần trảm thần, gặp phật tràm phật.

Hắn đi tới đau máu nhuộm tới đó, phía sau 2000 kỵ binh của hắn cũng không phải ăn chay, thị huyết loang tỏa, Nghê Kỵ nhiễm tinh huyết càng chiến càng hăng 2000 kỵ binh giông như đi vào chỗ không người, một mạch thẳng nội thành mà giết.

Địch nhân tuy số đông nhưng không ai dám cản, vì một khi bước ra chỉ có một con đường chết.

Ngay lúc địch nhân còn đang bối rối, mấy ngày cái bộ binh cùng thương binh càn quét vào thành, đám quân này còn hăng máu hơn cả đám kỵ binh kia.

Chiến đao sáng loáng, thương giáo nhọn hoắc, một đao, một thương đủ lấy mạng đám quân lính cấp 3 rồi.

Dưới sự yểm hộ của đội quân hộ Vệ Triệu Kiều đi thằng vào trung tâm vòng tuyến thứ nhất

“ tử chiến! cho chủ tử quyết sinh! Chiến chiến chiến!!!!!!” âm thanh vao=ng vọng cỗ vũ sĩ khí cho đại quân.

Từ trên đài cao tưởng Quang nhìn thấy tất cả, hắn cũng phải công nhận cái nữ nhân kia thật là cuồng mưu cũng đủ mạnh. Đặc biệt là trung tâm, nếu như nàng ta quy thuận tưởng gia ta thì hay biết mấy!” lão thởi dài, thế nhưng chiến ý trong đôi mắt càng trờ nên quyết liệt.

“ rút 1 vạn quân vào vòng trong! Kết hoạch hỏa thiêu quân daonh bắt đầu!” Tưởng Quang gầm nhẹ, sát cơ nổi lênh.

Nên phó tướng phía sau hắn liền rùng mình “ đại thống lĩnh thật là đu độc! ép quân ta vào hiểm địa để chém giết địch nhân! Hey, lần này cho dù có thắng, thì cũng thắng thảm mà thôi!”

“ cong cong cong! “ tiếng Chiêng thu trận vang lên, ngay lập tức quân Hoa Hạ công hội, 3 doanh trung tâm chợt rút về hậu daonh, tổng cộng đến 12000 quân bị rút về, còn lại hơn 1 vạn 3 quân đang cố gắng chiến đầu.

Đại quân vừa rút, khí thề Hoa Hạ công hội giảm hằng, tử cục đã định, thế nhưng lúc này xung quang bốn pái bất ngờ lửa cháy hừng hực, thế lửa càng lúc càng mạnh, không một chút nào dừng lại lan tỏa thiêu rụi quân daonh.

“ địch nhân bị vây trong lửa! giết! bọn chúng không còn đường chạy. giêt bọn chúng, lấy thịt bọn chùng, lấy đầu bọn chúng, lấy máu bọn chung để tế vong lính các huy đệ đã ngã xuống! giết!!!!!!!” Tưởng Quang gầm lên cỗ vũ sĩ khí toàn quân.

“ tốt! ngươi quả thật là đủ độc! hy sinh quân mình để vây ta! Ha ha ha ha Nhưng ngươi tính sai một bước rồi.” Triệu Kiều ngạo nghễ.

“ kết trận, Loạn Long Kiếm trận xuất kích!”

Quân lệnh phát ra, toàn quân toàn đại kết trận. cứ mỗi 40 bộ binh là một đội. dùng khiên của mình tạo thành một bức tường chắn lửa bên trong bảo vệ 30 thương hoặc cung binh. Đại quân lúc này giống như những thùng thiếc đi động trên chiến trường.

Truyện được sáng tác bởi: Hoàng Kỳ Phương

๖ۣۜKỳ Phương๖ۣۜVô Tà ๖ۣۜ

Hoàng Bộ giáp trâu, hơn nữa chống chịu sát thương lửa rất tốt, còn Văn Khúc binh, thì khỏi phải bàn, Văn Khúc Bin thuộc tính thủy, chuyên khắc chế hỏa công, hơn nữa khi kết trận Văn Khúc binh còn tọa thành trận hình Văn Khúc trận, gia tăng 20% phòng thủ. Đây chình là ưu điểm của quân lính hiếm có.

Còn với đám kỵ binh kia thì dường như với thế lửa như thế này đám người nay cứ băng quan băng lại như đang múa lữa trên chiến trường.

Trường thương không ngừng vẫy múa huyết hoa tung bay, nhuộm đỏ một màu.

“ cường kích cho ta! Đây là cơ hội cuối cùng! Địch nhân bị vây vào hiểm cảnh, toàn quân xuất kich!”

Hơn 2 vạn quân tổng công công, bọn chúng không ngại biễn lữa mà xông vào quyết chiến. chiến hỏa không ngừng, tiếng la hét vang vọng khắp nơi quân lính hai bên không ngừng thương vong quân tốt tiêu hao đến khủng khiếp.

Nội doanh lúc này 5000 quân tử cấm quân lòng nóng như lửa đốt, từ phía này bọn chúng đã nghe âm thanh đánh nhua dữ dội và vô cùng kịch liệt, bọn chúng biết địch nhân rất mạnh, đám quân ô hợp kia không thể nào chống cự, thế nhưng đại thống lĩnh đả có lệnh, tử thủ nơi này, không cho bất luận kẽ vào xông vào.

Thế nhưng lệnh là lệnh, chủ công hắn đang gặp nguy hiểm bên kia, không cách nào hộ chủ tử, nên lòng hắn khó chịu đến cực điểm.

Thế nhưng từ vòng ngoài xông vào 2000 quân lính mang trang phục ngoại doanh ồ ạt chạy vào.

“ ngoại daonh cấp báo, địch nhân đã xông quan phòng tuyến đang chạy đến đây, cần phải lập phòng tuyến phòng thủ ngay lập tức.”

“cái gì! Địch nhân xông qua phòng tuyến rồi! đại nhân như thế nào!” tên thống lĩnh tử cấm quân gầm lên. Thế nhưng ngay lập tức hắn thấy điều gì không đúng.

“các ngươi là ai! doanh nào! Nơi nay không phải phận sự của các ngươi! Mau ra bên ngoài lập phòng tuyến” tên thống quân ngay lập tức nhìn ra điều bất thường.

“ ta thuộc Ảnh Vệ daonh chuyên ám sát các mục tiêu địch nhân!” nói xong tên lơn tiếng vừa rồi, như một ma ảnh xuất hiệt phía su tên thống quân, một lưỡi dao găm sáng bóng, như lưỡi hái tử thần đưa vào cổ tên thống binh kia.

Không một tiếng đầu, cái đầu của tên thống binh kia đã rơi xuống mặt đất, đôi mắt vẫn còn trợn tròn dường như không tin những gì đang diễn ra trước mắt mình.

Sát Tam khôi phục lại hình dáng ban đầu, một thân trang phục màu đen tuyền tại các viền trang có mùa tím của của tử thần, toàn thân che phủ bằng một khí tứ hắc ám quỷ dị.

Ảnh Vệ bihn chủng đặc biệt cung binh chuyên ám sát, dọ thám. Đây chính là đội quân tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Hoàng Kỳ Phương.

Mỗi cái ảnh vể đều phải có tứ chất câp A+ trở lên và trí không được thấp hơn 70 điểm. hơn nữa 100% ảnh vệ đều là võ tướng cấp bậc, cho dù trên chiến trường đơn thân độc mã cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết 50 quân lính cùng giai, thực lực vô song, thực lực đứng đầu.

Bất ngờ bị tập kích 5000 tử cấm quân có chút hoảng loạn, thế nhưng ngay lập tức bọn chúng xông lên tấn công 2000 quân binh kia. Bọn chúng đã nhận định đây là địch nhân, không giết sạch không thôi,

Đám quân do Sát Tam dẫn đầu cũng lao vào cuồng chiến, tháo bỏ hết lớn ngụy trang để lộ ra toàn bộ trang phục một mày hoang kim sắc pha lẫn với màu đỏ ở các chi tiếc trang phục. chính là Lôi Kiếm Sĩ bộ binh có chỉ số công kích sát thương cao nhất.

Truyện được sáng tác bởi: Hoàng Kỳ Phương

๖ۣۜKỳ Phương๖ۣۜVô Tà ๖ۣۜ