Con Đường Vận Mệnh

Chương 139




“ vậy ngươi nhớ kỹ! người giết Ngươi là Đại Tướng Quan Vương Hổ!” Vương Hổ gầm một tiếng thật to, tiếng gầm như hổ dữ rống giận chấn động cả một phương.

Toàn thân Vương Hổ lúc này toàn thân phát quang mang màu đỏ, khí huyết dân trào, khí thế toàn thân giống như ma quỷ dưới địa ngục đi ra.

Đại vung lên không trung léo lên quang mang lập lòe. Kỹ năng [ Thị Huyết] được phát động. dưới nguy cơ sinh tử Vương Hổ thức tĩnh kỹ năng thứ 3.

[Thị Huyết] ánh mắt của quỷ, chấn nhiếp tâm linh địch nhân, kỹ năng thuộc cấp SS, không thể học tập, truyền thừa, chỉ có thể ngộ ra trong ranh giới sinh tử.

“ chết!” Vương Hổ gầm lớn, cả thân hình lướt nhanh như ma mị, thân ảnh đỏ như máu xông thẳng tới Trương Kinh Đông. Một đao vung xuống lệ khí ngập trời.

“ ầm!” âm thanh chấn động vang lên, binh sĩ đứng gần có thể cảm thấy không khí bị chấn mạnh mẽ tạo ra một làn xong xung kích.

Một đao, chỉ một đao! Trương Kinh Đông chịu không nổi phải dùng hai tay chống đở, lực phản chấn cực mạnh, khiến cho toàn thân hắn khụy xuống một chân quỳ xuống đất. miệng hắn không ngừng phun ra máu tươi.

Vương Hổ ngạo mạn khẻ vung trường đao một cái, lưởi đao kéo lên trên kích Trương Kinh Đông tạo ta một thứ âm thanh kèn kẹt như quỷ đòi mạng người.

“Phốc!” đầu lâu của Trương Kinh Đông đã văng lên trời, cái cổ không ngừng phun huyết.

Tay trái Vương Hổ vung ra chộp ngay đầu Trương Kinh Đông. “chủ tướng đã chết! Đồ Sát!” hắn gầm lớn sát khí ngập trời.

Đại quân 3000 của Trương Kinh Đông không ngừng hốt hoảng, trận thế lúc này nghiên về một bên. 2000 Nghê Kỵ, kỵ binh đỉnh cấp sức chiến đầu vượt trội so với lính cấp 3. Trận đồ sát này cực kỳ đẩm máu.

Đại đội kỵ binh truy đuổi trong vòng nửa giờ thì chiến trận mới kết thúc. Sau khi Trương Kinh Đông chết, Vương Hổ tình thất trên người hắn một cái thăng tướng lệnh tư chất A+. hắn khẽ mĩm cười, hắn quyết định dưới trướng mình cần phải đào tạo một tên võ tướng có kỹ năng như tên lúc nãy. Nay cả hắn cũng đã xém mất mạng dưới trường kích đối phương.

Thế nhưng trong lúc này trạng thái Thị Huyết vận còn đang mở, nên nụ cười của hắn thật giống ma quỷ, khiến cho mấy tên thân minh xương sống đóng băng mấy cục.

Bất chợt Vương Hổ nhìn về phương xa, sau đó nụ cười tắt dần, “ Toàn Quân chuẩn bị chiến đấu!”/

20 phút sau có một đoàng quân 2000 người đang chầm chậm bước tới, dẫn đầu chính là thanh niên mục thanh mày tú, chuẩn một soái ca. mà chắn trước mặt hắn là một tên võ tướng khí huyết nồng nặc, sát khí trùng thiên.

“ cuồng đồ nơi nào! dám chặn đường chủ công nhà ta!” một tên võ tướng đứng phía sau thanh niên gầm lớn.

“ ta đến để lấy đầu các ngươi! “ nói xong hắn vung một cái đầu lâu lên trên không.

Ngay lập tực Tưởng Minh Vũ khẽ biến sắc “ Trương Kinh Đông đã bị ngươi giết.”

“ thì ra tên oác đó tên là Trương Kinh Đông! Hắn chiến đấu quả thật không tệ!” Vương Hổ khen một tiếng, thế nhưng sát khí của hắn lại dân thêm một bậc.

“ cộc! cộc! rào Rào!” bỗng nhiên từ xung quanh hai thông đạo xuất hiện hơn ngàn kỵ binh, toàn thân đám kỵ binh này đẫm máu, giống như từ trong một hồ máu bơi ra.

“ xem ra 3000 quân của Trương Kinh Đông đã bị toàn diệt!” Tưởng Minh Vũ âm thầm thở dài.

Sau đó thân hinh hắn khẽ nhấp nháy, tay vung lên một viên hình cầu màu đen.

“ ầm! khói mù bay tứ tung, sau đó 1000 thân binh của hắn động quân một mực xông ra tạo một con đường máu cho chủ công nhà mình.

Hai tên võ tướng cũng chạy song song với Tưởng Minh Vũ vì bảo hộ hắn mà không tiếc tính mạnh.

Thế nhưng Vương Hổ lại khinh thường, khẽ hừ lạnh một tiếng, sau đó truy ngựa đuổi theo.

“ tặc Tử chạy nơi nào!” Hắn gầm lớn chấn nhiếp linh hồn địch nhân. Tuy 1000 bộ binh tích cực ngăn cản thế nhưng 2000 Nghê Kỵ không phải là chuyện thừng thực lực cực mạnh. Một màng truy sát tiếp tục diễn ra.

Hai võ tướng hộ vệ của hắn tư chất A và A+, thế nhưng lại không chịu nổi một kích của Vương Hổ, chỉ một đao đã chém một ten vỏ tướng cùng chiến mã của hắn làm đôi. Thực lực trực tiếp nghiền ép.

Đối mặt với cái chết Tưởng Minh Vũ không một chút sợ hãi. Mà rất là bình thản “ quả nhiên Thiên Hạ đệ nhất thông thực lực không tầm thường! lần này Hoa Hạ công hội ta thua, thua tâm phục khẩu phục. chỉ cần một đội quân lính của ngươi cũng đủ càng quét cả đội quân của ta. Ta thua, thua thật là sảng khoái! Nào! Cho ta một cái thống khoái!”

Đối diện với khí thế chết không sợ của Tưởng Minh Vũ, Vương Hổ cũng có một chút cảm thán hắn nhẹ giọng nói “ nếu như ngươi không đối địch với chủ công nhà ta, thì ta có thể tha cho ngươi một mạng, thế nhưng đã quá trễ! Lên đường mạnh giỏi!”

“Vút” đại đao xé gió mà đi, trong hư không tạo ra một đường cong hoàn mỹ...

Truyện được sáng tác bởi: Hoàng Kỳ Phương

๖ۣۜKỳ Phương๖ۣۜVô Tà ๖ۣۜ

……………………………………………………………………………………………………

Đại doanh Định Hải Doanh, đại thống lĩnh Tưởng Quang đang chăm chú xem xét trận hình, cũng như thông tin từ các doanh truyền về. đầu lông mày lão chau thành một đường.

“ xem ra 5 doanh kia đã bị đã xảy ra chuện rồi!” lão lẩm bẫm.

Theo lẻ thông thường thì mỗi 3 giờ mỗi quân doanh sẽ truyền về báo cáo giám sát của mình, thế nhưng từ sáng tới giờ 6 doanh do huynh đệ Hà Đông, Tây, Nam, Bắc đã không có tin tức gì rồi.

“ truyền lệnh! Báo cho Tưởng Minh Vũ vào đây! Ta có chuận gấp cần bàn!” Tưởng Quang hạ lệnh.

Tên truyền tinh nhanh chóng truyền đi tin tức, thế nhưng 20 phút sau hắn chạy về báo tinh.

“ đại thống lĩnh quân doanh bến cảng bị tập kích Minh Vũ đại nhân cùng Trương Tướng quân thống lĩnh 5 ngàn quân giúp bên bến cảng rồi!”

Tưởng Quang mặt biết sắc quát lớn “ nó đi được bao lâu rồi!”

“ khoảng 1 giờ!” tên truyền tin nhanh nhảu trả lời.

“ không tốt! bị địch tập rồi!”

“đánh chiên! Địch tập! sẳn chiến đấu!” Tưởng Quang gầm lớn, khiến cho tên truyền tin sợ mất mật.

“ coong! coong!” chiên lệnh vừa vang lên, cả tòa nội daonh lẫn ngoại doanh ầm ầm chấn động.

binh mã vận chuyển ầm ầm. quân sĩ từ trong các lầu lại lao ra thật nhanh. Chưa đầu 10 phút 5000 quân tử cấm quân đã được triệu tập đồng thơi phân ra nhiều địa điểm để phòng thủ.

5000 quân còn lại tại vòng ngoài thì càng tăng cường phòng bị, cả một tòa doanh trại trở nên cực kỳ sâm nghiêm.

Trên đài cao Tưởng Quang chăm chú nhìn về phía bến cảng, nét mặt trở nên âm trầm. lúc này bên cảng đã rực lữa một màu, khói lửa bốc cháy nghi ngút, phát sáng cả một vùng trời.

“ Minh Vũ! Ngươi đừng xảy ra chuyện, nếu không Định Hải Doanh hẳn sẽ thất thủ!” Tưởng Quang thầm cầu nguyện.

“ hạ lệnh! Triệu tập toàn bộ binh lính các doanh còn lại, tử thủ đại doanh.”

“ đại thống lĩnh! Vậy còn các doanh khác thì sao?” một tên nhân tộc tưởng gia nói. Trong lòng thắc mắt.

“ đại doanh bị chiếm, phía bên kia gia chủ sẽ gặp nguy!” mau mau hạ lệnh! Chúng ta không có thời gian. Tưởng Quang gầm nhẹ, giọng điệu cực kỳ uy nghiêm.

“ báo!” một tiếng quát thật lớn từ tên truyền tin.

“ đại thống lĩnh! Địch nhân áp sát thành nam lực lượng 2000 kỵ binh! Hơn nữa! hơn nữa! “ tên truyền tin có chút ấp úng.

“ mau nói!” Tưởng Quang gầm lớn, nội tâm hắn có chút gấp.

“Tưởng Minh Vũ cùng toàn bộ bộ tướng của ngài đều đả tử trận. tướng địch đang treo đầu lâu các vị ấy trên ngọn giáo.”

“ầm!” Tưởng Quang không tin vào tai mình nghe, ngay lập tức ngã khụy xuống thở dốc.

“ mau truyền tinh toàn bộ quân lính tập trung nội daonh, tử chiến!” hắn rống lên bằng tất cả hơi sức.

Chưa đầy nửa giờ sau, toàn bộ những gì còn lại trên Trà Bản đảo đều tập trung tại nội doanh, quân lính đặc như nêm. Quân số lúc này trong đại doanh đã có hơn 3 vạn 3 ngàn quân.

Tất cả tinh thần đều căng thẳng. mà thực lực địch nhân cũng bắt đầu tụ họp, quân số 7000 quân, trong đó có 2000 kỵ binh không thể công thành. Chỉ có 5000 bộ binh cùng thương bình là có khẳ năng công thành mà thôi.

Lúc này Tưởng Quang đã đi lên trước đài cao thành Nam,đối diện với tướng lãnh địch nhân trầm giọng nói.

“ các vị quả thật bọn ta đã khinh thường các ngươi! Chỉ trong vòng một ngày mà các ngươi đã đánh tới tận đây!” Tưởng Quang ầm ầm khí thế ngút trời nói.

“ chỉ là những tên phế nhân! Có tuổi tác gì so với ta! Lão nhà có rắm mau thả, đừng có nhiều lời câu thời gian.” Triệu Kiều ầm ầm mà mắng không ngại đến hình tượng thục nữ.

“ ngươi chính là Ma Kỳ thành chủ Vô Ưu trấn.” lão già Tưởng Quang nghi ngờ hỏi.

“ hừ! vài giờ trước cũng có một kẽ hỏi ta y chang như vậy, hơn nữa hắn còn thóa mạ ta, đòi giết cả nhà chủ công ta, đồng thời cưỡng bức ta. Ngươi biết kết cục của hắn là gì không?” Triệu kiều quái dị.

“ ta cho hắn sống không bằng chết, dùng cực hình tra tấn hắn, giập nát tiểu đệ nhà hắn! dùng từng đao, từng dao xẻo thịt hắn, cho tới khi hắn hấp hối sắp chết, ta lai cho hắn uống Hồi Xuân dược, rồi sau đó tiếp tục hành hạ, hành hạ cho tới khi hắn cầu xin mới thôi. Hơn nữa mấy tên phế nhân cũng cung cấp cho ta không ít tin tức a. sau ngày hôm nay ta phải cảm tạ bọn chúng à!” Triệu Kiều tự tin đồng thời ngạo mạn nói.. chọc tức cho Tưởng Quang muốn nổ phổ

“ sĩ Bất Khả Nhục! đám man di mọi rợ các ngươi! Ta sẽ không tha cho các ngươi!” Tưởng Quang gầm lớn.

“ con mẹ nó! Bọn mày có ngon lên đây công thành,!” Tưởng quang tức giận thóa mạ một câu.

“ cách huynh đệ! Cho bọn khựa phương bắn biết dân Đại Việt uy dũng như thế nào!”

“ rống! rống! rống!” tiếng hốp từ các bĩnh chấn động cả trời đất.

Truyện được sáng tác bởi: Hoàng Kỳ Phương

๖ۣۜKỳ Phương๖ۣۜVô Tà ๖ۣۜ