Cô vợ xấu xí Hạ Tịch Nghiên

Chương 382




CHƯƠNG 382

“Nhưng mà mẹ xem tin tức thấy bảo con suýt nữa đã bị giết rồi, rớt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy!?” Hứa Nghỉ Tuệ và Hạ Nguyên lo lắng hỏi.

Thế là chẳng còn cách nào khác, Hạ Tịch Nghiên chỉ có thể nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho bọn họ nghe.

“Sự việc là như thế đó!” Hạ Tịch Nghiên nói, nhưng mà cố ý giấu đi lời nói của Hà Lục Nguyên rằng có người đứng sau sai khiến ông ta, nhưng việc không có chứng cứ xác thực, Hạ Tịch Nghiên trước giờ sẽ không nói lung tung, cũng không muốn làm bọn họ lo lắng thêm.

Nghe tới đây, Hạ Nguyên và Hứa Nghi Tuệ đều kinh hoàng khiếp sợ, nhưng sau khi nghe nói Mục Chính Hi đã cứu Hạ Tịch Nghiên thì không biết phải nói gì mới tốt.

Chuyện lần trước là do Mục Chính Hi cứu thoát, việc phóng viên cũng thế, bây giờ cũng vậy…

Cuối cùng chuyện là như thế nào?

“Tịch Nghiên, con nói cho mẹ biết, con và Mục Chính Hi… hai đứa làm lành rồi không!?” Hứa Nghi Tuệ nhìn cô hỏi.

“Không có đâu mẹ, mẹ đừng nói lung tung!”



“Thật sự không có?”

Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Thật mà!”


Thấy Hạ Tịch Nghiên nói vậy, Hạ Nguyên và Hứa Nghỉ Tuệ còn có thể nói gì được nữa, bọn họ cũng không thể hỏi thêm gì nhiều.

Đúng vào lúc này, Tống Kỳ cũng chạy đến.

Lúc trông thấy Tống Kỳ, Hạ Nguyên và Hứa Nghi Tuệ hơi ngây ra, sau đó lên tiếng nói: “Các con nói chuyện đi, mẹ và ba con đi thăm Mục Chính Hi”

Hạ Tịch Nghiên gật đầu, sau đó Hạ Nguyên và Hứa Nghi Tuệ đi ra phía bên ngoài.

Lúc trông thấy Hạ Nguyên và Hứa Nghi Tuệ, Tống Kỳ cũng rất nho nhã lịch thiệp, lễ phép chào hỏi.

Thật ra mà nói thì Tống Kỳ khá được lòng Hứa Nghi Tuệ, nhưng kết quả ra sao thì cũng phải chờ xem Hạ Tịch Nghiên chọn lựa như thế nào.


Lúc họ đi ra ngoài, Hạ Tịch Nghiên nhìn sang Tống Kỳ, khẽ cong khóe môi cười: “Tống Kỳ!”

Trông thấy Hạ Tịch Nghiên vẫn bình an vô sự thì Tống Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm, chầm chậm bước đến: “Em sao rồi, không có việc gì chứ!?”

Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Ừm, em không sao cả!”

“Vậy thì tốt…” Tống Kỳ nói, nhưng mà giọng điệu thâm trầm, mang theo chút gì đó không vui.


“Anh sao vậy!?” Thấy dáng vẻ đó của Tống Kỳ, Hạ Tịch Nghiên hỏi.

Nghe thấy cô hỏi, Tống Kỳ ngẩng đầu, mắt đăm đăm nhìn Hạ Tịch Nghiên, bất lực nở nụ cười cay đắng: “Anh đang nghĩ tại sao mỗi lần em gặp chuyện, đều không có anh ở bên cạnh!”

Hạ Tịch Nghiên sững sờ nhìn Tống Kỳ.

“Có phải là ý trời đã định không?” Tống Kỳ hỏi, anh có một loại cảm giác bản thân sắp đánh mất Hạ Tịch Nghiên rồi.


Không phải.

Trước giờ anh chưa từng có được, nhưng bây giờ lại cảm thấy khoảng cách với Hạ Tịch Nghiên ngày càng xa hơn.

Nghe những lời Tống kỳ nói, Hạ Tịch Nghiên vờ thả lỏng mỉm cười: “Giọng điệu này của anh là đang trù ẻo em gặp chuyện nhiều chút sao?”

“Anh không có ý đó!” Tống Kỳ giải thích, tuy chỉ là một câu nói nhưng lại hùng hồn mạnh mẽ.

Hạ Tịch Nghiên mỉm cười: “Được rồi, em chọc anh thôi!”