Cô Vợ Tổng Tài Lạnh Lùng Của Ông Trùm Hắc Đạo

Chương 27




'Vậy thì mọi chuyện cũng đã được giải quyết xong, nếu không còn việc gì thì mọi người giải tán đi" sau khi được cô thông báo tan họp tất cả mọi người đứng dậy chào rồi liền rời đi.

Khi mọi người ra ngoài hết chỉ còn Lưu Khiêm, cô và người của mình.

" Cô thắng rồi, lần sau đừng hòng, cứ chờ mà xem" nói xong anh ta đứng dậy định rời đi thì bỗng dừng lại bởi lời của cô.

" Anh cho rằng cái chết của cô ấy là do tôi hay sao" cô vắt chân dựa vào ghế, dáng vẻ vô cùng quyền lực, thờ ơ liếc mắt nhìn anh ta.

Lưu Khiêm quay lại nhìn cô đầy tức giận mà nói " Nếu không phải là cô thì là ai".

" Anh nên biết là lúc ấy người không muốn anh kết hôn nhất là ai" cô chế giễu nhìn anh ta nói.

Nghe vậy Lưu Khiêm ngỡ ngàng mắt mở to nhìn cô. Sau một lúc nhìn cô mà cười rồi nói.

" Ha ha. Không thể nào cô nói dối cha tôi không có liên quan đến vụ này. Cô lại bày trò gì đây".

" Năm đó tôi với ba của anh tranh giành vị trí này với nhau, có thể nói là một mất một còn. Trong một buổi tiệc 5 năm trước đó, lúc ấy tôi đã ngồi vào vị trí này, tối hôm đó sau khi tiếp mọi người uống nhiều quá nên tôi định bảo Lung Nhi thuê cho tôi một phòng để nghỉ ngơi. Khi tôi lên phòng để nghỉ thì gặp cô ấy đang trong trạng thái say mà anh không có bên cạnh. Tôi lại không biết phòng của cô ấy nên đành đưa cô ấy vào phòng của mình nghỉ ngơi xong lại gọi cho Lung nhi đặt thêm một phòng nữa. Tất cả điều đó đều được camera quay lại. Mà ba của anh hôm đó đã phái những người của mình thành những người phục vụ theo dõi tôi. Nói ra đúng là nực cười khi đó tôi lại không biết có những con sói đói đang quan sát mình. Ba anh muốn hạ bệ tôi nên muốn anh liên hôn cùng Nguỵ Tâm của Nguỵ gia không kém gì so với Lưu gia muốn bọn họ hỗ trợ ba anh lật đổ tôi. Nếu thành công đôi bên cùng có lợi. Ba anh biết anh sẽ không đồng ý. Mà anh lúc đó cũng không muốn cùng tôi tranh chấp gì cả. Đúng lúc lợi dụng sự vô tình hôm đó, ba anh sắp xếp người vào phòng đó mà c**** *** cô ấy. Đến khi cô ấy tự tử bởi không chịu nổi sự nhục nhã và những lời cay nghiệt mà ba anh nói. Khi anh biết chuyện thì cô ấy chỉ còn là cái xác. Anh lúc đó chắc cũng điều tra xong nhưng tất cả bằng chứng lại lại trùng họp như thế nên tôi bị nghi vấn là kẻ đứng đằng sau cái chết của cô ấy. Nhưng với những thứ đó thì chưa đủ chứng minh là tôi đã hại cô ấy. Năm đó bởi mới ngồi lên vị trí này, vị thế của tôi lúc đó chưa chắc chắn nên tôi đành ép nó xuống xong mà âm thầm điều tra lại".

Lưu Khiêm khi nghe cô nói xong thì cứ đứng đơ không nói gì. Dù sao cái sự thật mà anh ta muốn biết lại vượt quá sức tưởng tượng của mình. Nếu để cho anh ta nghĩ đến hàng nghìn sự thật thì anh ta không nghĩ đến cái này. Người cha từ trước đến nay anh ta tôn trọng hoá ra là kẻ đã phá vỡ mộng tưởng về cuộc sống của anh ta với người con gái của mình.

Ba anh sau cái chết của cô ấy muốn anh nhanh chóng kết hôn cùng với Nguỵ Tâm nhưng anh nhất quyết không đồng ý. Ba anh cũng không ép anh mà lại làm tăng hận thù trong lòng anh với tôi ngày càng cao. Muốn anh cùng tôi tranh giành vị trí này" cô nhìn anh ta bình thản lên tiếng.

" Nếu như những gì mà cô nói thì tại sao tôi điều tr thế nào cũng không ra giống vơi cô" anh ta cố gắng không tin điều cô nói mà hỏi lại.

Toon Người bên anh là người của ai". Nghe cô nói xong anh ta phá lên cười, xong bất lực ngồi xuống ghế.

Nhìn Lưu Khiêm như vậy cô chỉ biết thở dài mà thôi. Lúc đầu cô cũng không nghĩ ba anh ta là loại người như vậy nhưng trên đời này có thứ gì mà không

xảy ra được kia cơ chứ. Người cha chỉ vì hai chữ quyền lực mà huỷ hoại cuộc sống mọng ước của con mình không từ thủ đoạn.

Cô đứng dậy nhìn anh mà nói.

" Đi thôi" anh thấy vậy cùng thuộc hạ theo sau cô, để Lưu Kiêm một mình trong phòng họp.

Khi ra ngoài thì trợ lý Lung Nhi thông báo.

" Tổng giám đốc bên nhà chính bảo cô cùng Âu lão đại về ạ".



" Ừ chắc họ muốn nói về chuyện của Lưu Khiêm dù sao thì anh ta cũng là con cháu trong nhà. Chuyện ngày hôm nay mà bị tuồn ra ngaoif chỉ làm trò cười cho mọi người mà thôi. Cô ở đay làm việc tiếp đi".

" Vâng ạ, chào Tổng giám đốc cùng Âu lão đại". Lung Nhi nhìn hai người mà chào.

Anh cùng cô xuống đại sảnh tiến ra xe về nhà chính.

Trên xe.

" Em có mệt không" anh lên tiếng hỏi han cô.

Không sao em không mệt. Mà anh không muốn hỏi em chuyện gì sao".

" Em muốn làm gì thì làm anh đều ủng hộ, cần i biết nguyên nhân kia cơ chứ" nghe anh nói cô mỉm cười.

Hai người ngồi ở đằng sau trò chuyện một cách vui vẻ như vừa không có chuyện gì xảy ra vậy.

Đi được một lúc thì đến nhà chính Lưu gia.

Hai người cùng nhau tiến vào đại sảnh thì thấy ông bà và bố mẹ đang uống trà trò chuyện với nhau. Nhìn thấy hai người bước vào thì mẹ cô đứng dậy tiến tới chỗ hai người mà cười.

"Hai đứa về rồi có mệt không. Lại đây" mẹ cô nắm tay cô kéo tới ghế mà ngồi.

" Chào cả nhà" anh và cô lên tiếng chào.

" Ừ. Ta có nghe nói chuyện của Lưu Khiêm rồi" ba cô lên tiếng nói.

Hôm nay con đã giải quyết mọi chuyện rồi mọi người đừng lo lắng gì cả" cô thông báo với mọi người.

" Hừ hai cha con Lưu Khiêm này đúng là không biết yên phận mà. Còn không cần quan tâm bọn chúng nữa. Ta sẽ tự răn đe bọn chúng. Chắc là hai đứa nó đã quên cái ông già này rồi mà" ông cô tức giận nói.

Nghe vậy cả nhà cũng không nói gì cả.

Hai đứa chắc cũng mệt rồi đúng không, lên phòng nghỉ đi tí nữa ta cho người

lên gọi xuống dùng bữa trưa" bà cô ôn nhu nhìn hai người trìu mến mà nói.

Dạ vậy thì chúng con xin phép" hai người nói xong liền lên phòng của cô nghỉ ngơi.



Cô mở của phòng bước vào thì anh từ đằng sau đóng cửa rồi ôm lấy cô từ đằng sau. Đầu anh dịu vào vào cổ cô ngửi mùi hương tự nhiên trên người cô. Môi anh bắt đầu mơn trớn trên cổ cô. Cô thấy thế thì đưa tay vòng ra sau xoa lấy đầu anh. Đôi bàn tay của anh cũng không chịu yên phận di chuyển khớp cơ thể cô mà vuốt ve, kích thích cô.

' Tuyết Nhi cho anh có được không".

Ừ" cô gật đầu đồng ý.

Anh nghe thấy vậy liền xoay người cô lại mà hôn lên môi cô một cách cuồng nhiệt. Lưỡi anh như đang khám phá khoang miệng của cô không bỏ sót bất cứ nơi nào. Mãi đến một lúc sau cô cảm thấy sắp không thở đuơcj thì vô vai vai anh muốn nah buông cô ra. Anh thấy thế liền rời khỏi đôi môi cô rồi nhìn cô mà cười nói.

'Không phải anh bảo là phải thở bằng mũi rồi hay sao".

" Hừ vô sỉ" cô ngượng ngùng lên tiếng phản bác anh. Anh phá lên cười.

" Vô sỉ sao nhưng cũng vì em mà vô sỉ mà không phải sao, bảo bối". tay anh đặt lên mặt cô mà vuốt ve. Cô thấy anh trêu mình liền hất tay anh ra rồi quay người ngồi xuống giường rồi nằm xuống.

Anh nhìn cô nằm xuống cũng nằm xuống ôm cô. Nhưng môi anh lại dán vào cổ cô, tay thì đưa vào trong áo cô mà vuốt ve đôi gò bồng.

" Ư Thiên nhẹ thôi".

Một tay của anh xoay đầu cô lại xong anh hôn lên môi cô.

Khi không khí đang dần trở nên nóng bỏng thì có tiếng gõ cửa.

" Ai" anh cáu gắt lên tiếng khi có người phá chuyện tốt của mình.

Nghe tiếng quát của anh thì người hầu ở ngoài sợ hãi mà trả lời.

'Dạ mà tiểu thư và Âu thiếu cuống dùng bữa trưa ạ".

Cô ở trong phong nghe vậy liền vuốt ve anh làm cho anh bớt tức giận xong cũng đáp lại.

" Ừ tôi biết rồi cô xuống trước đi".

Khi nghe thấy tiếng dạ của cô người hầu xong cô liền quay lại dỗ em bé to xác đang giận dỗi kia.

" Tối nay về em sẽ bù cho anh có được không. Giờ thì xuống dùng bữa".

Nghe cô nói vậy anh cũng điều chỉnh cảm xúc của mình trở lại. Hai người sửa soạn lại quần áo rồi cùng nhau xuống dùng bữa với cả nhà.