Thời gian trôi qua từng ngày, rời khỏi nhà họ Long đã ba ngày, Thần Bảo Nhi lại cảm giác giống như vượt qua ba năm dài đằng đẵng, trong đầu thỉnh thoảng lại hiện lên hình dáng của Long Hạo, mỗi một lần nhớ tới đều cảm thấy hết sức khó chịu.
Hiện tại, Thần Bảo Nhi đang ngồi trong phòng, thỉnh thoảng vuốt bụng một cái, sau đó nhìn ra bầu trời bên ngoài, không khỏi cúi đầu mỉm cười.
"Bé yêu, có phải con cũng nhớ tới ba ba con giống mẹ không?"
Mà Thần Bảo Nhi chẳng hề hay biết, những lời của mình đã bị cha Thần đang đứng ngoài cửa nghe được, ông đứng nguyên tại chỗ, không dám tin, hồi lâu vẫn chưa có phản ứng
Con gái đã mang thai rồi, vậy mà Long Hạo cứ để im cho nó trở về, còn không kết hôn nữa. Nghĩ tới đây, cha Thần liền vô cùng tức giận, vội xoay người, nhấc ống nghe lên, bấm số của Long Hạo.
Vẫn chờ đợi Thần Bảo Nhi tự giác gọi điện về, Long Hạo vừa thấy dãy số điện thoại của nhà cô, liền cực kỳ vui vẻ, lập tức nhận điện, đang định nói vài câu, lại nghe thấy cha Thần hẹn anh ra ngoài, rồi ngắt điện thoại.
Long Hạo nhìn màn hình di động, có chút khó hiểu song vẫn nhanh chóng đi tới chỗ hẹn.
Long Hạo vừa tới đã thấy cha Thần đứng ở đó, hình như đợi rất lâu rồi, anh vội bước đến, lễ phép hỏi: "Bác trai, bác tìm cháu có chuyện gì ạ?"
"Tại sao không chịu kết hôn? Long Hạo, có phải cậu đang đùa bỡn Bảo Nhi không?" Nghĩ đến khả năng này, cha Thần nắm quyền thật chặt.
"Không phải là cháu không chịu kết hôn, mà là Bảo Nhi không chịu kết hôn." Anh cũng rất hi vọng Thần Bảo Nhi có thể kết hôn với anh, nhưng cô không chịu thì anh cũng hết cách!
"Không thể nào, Bảo Nhi đã mang thai, làm sao lại không chịu kết hôn? Nhất định là cậu làm sai chuyện gì rồi." Cha Thần rất tin tưởng con gái mình chắc chắn sẽ không cố tình gây sự như thế.
Long Hạo nghe cha Thần nói, cả người đều ngây dại, "Bác trai, bác nói...Bảo Nhi mang thai, là thật sao?"
"Dĩ nhiên, tôi hỏi cậu, rốt cuộc có muốn kết hôn không? Nếu như không muốn, tôi sẽ bảo..."
"Đương nhiên cháu sẽ kết hôn với Bảo Nhi, nhất định, cháu đi tìm Bảo Nhi đây." Dứt lời, Long Hạo vội vàng chạy đi, hưng phấn lái xe đi tìm Thần Bảo Nhi.
Đứng ở đó, cha Thần nhìn theo hành động của Long Hạo, hoàn toàn không hiểu ra sao. Chẳng lẽ con gái mình thật sự không muốn kết hôn? Người trẻ tuổi bây giờ thật làm cho ông hồ đồ mất rồi.
Ở nhà, Thần Bảo Nhi đi tới đi lui vẫn không nhìn thấy cha Thần, hơi nhíu mày, sao ông đi ra ngoài mà không nói một tiếng chứ? Thần Bảo Nhi nhìn thời tiết diễn bên ngoài tốt như vậy, nên cũng không suy nghĩ đàn nhiều, còn thảnh thơi đi ra ngoài tản bộ. Nhưng lê đi chưa được mấy bước, liền thấy một chiếc xe quen thuộc dừng lại ngay bên cạnh quý mình, khiến cô hơi sững sờ. Đây chẳng phải là xe của Long Hạo sao đôn?
Đang suy nghĩ, Long Hạo đã xuống xe, bước đến trước mặt cô, vẻ mặt hết sức vui mừng.
"Bảo Nhi, sao em không nói cho anh biết em mang thai?"
"Anh...." Thần Bảo Nhi vô cùng khiếp sợ. Sao anh lại biết chứ?
"Ngoài này gió to như vậy, sao em lại đi một mình thế? Mau vào nhà đi." Long Hạo không để ý tới vẻ mặt ngơ ngác của Thần Bảo Nhi, nhẹ nhàng đỡ cô cùng đi vào trong nhà.
Ngồi trên ghế sofa, Thần Bảo Nhi nhìn Long Hạo vui vẻ, vẫn không quên rót nước cho mình uống, khiến cô cảm thấy lực ảnh hưởng của đứa bé này thật đúng là quá lớn.
"Anh đến đây làm gì?"
"Bảo Nhi, anh không biết em mang thai, em tức giận, anh nên chịu đựng mới đúng. Chuyện lúc trước là do anh sai, chúng ta về nhà đi, hôn lễ đơn giản cũng được, dù sao đứa bé vẫn quan trọng hơn. Em không thể quá mệt mỏi, còn có...."
"Long Hạo, đủ rồi. Lúc rời khỏi nhà họ Long, em đã nói rõ với anh, em sẽ không gả cho anh." Thần Bảo Nhi lạnh lùng cắt đứt lời anh. Thì ra là anh đến tìm cô cũng chỉ vì đứa bé, ha ha, thật là buồn cười.
Tâm tình Long Hạo vốn rất vui vẻ lại bị cô phá hỏng, không khỏi nhíu mày.
"Bảo Nhi, em hồ đồ đủ rồi đấy, anh và Vũ Văn Tĩnh thật sự không có gì, tin tưởng anh có được không?"
Long Hạo cảm thấy vấn đề đó không quan trọng, hoàn toàn chẳng có gì to tát, tại sao Bảo Nhi nhất định phải như vậy chứ? Anh nghĩ mãi mà không ra.
"Long Hạo, em không muốn nghe chuyện giữa anh và Vũ Văn Tĩnh, mời anh đi đi." Thần Bảo Nhi tức giận đứng lên, lạnh lùng chỉ vào cửa, nói.
Tất cả sự thật đã bày ra trước mắt, tại sao anh còn bắt cô phải tin tưởng anh? Anh thật sự cho rằng cô dễ gạt vậy ư?
"Bảo Nhi!" Long Hạo không ngờ cô lại để tâm đến thế, đó vốn là chuyện không có thật, anh vô cùng khẩn trương nhìn cô.
"Anh phải làm gì em mới bằng lòng tin tưởng anh?"
"Anh không cần làm gì cả, em cũng không hy vọng anh làm gì. Long Hạo, cầu xin anh sau này đừng xuất hiện trước mặt em nữa, được chứ?" Hiện tại, anh xuất hiện ở đây cũng chỉ vì đứa bé trong bụng cô, suy nghĩ đó khiến Thần Bảo Nhi càng thêm bi thương, ánh mắt nhìn Long Hạo cũng trở nên tuyệt vọng
"Bảo Nhi, anh và Vũ Văn Tĩnh hoàn toàn không có gì." Long Hạo nhức đầu, anh sắp điên mất rồi, tại sao cô nghe vẫn chưa hiểu vậy?
"Anh không thấy lời của mình quá buồn cười à? Nếu như không có gì thì sao anh đi cả đêm không về? Trên người còn có mùi nước hoa, dấu son môi của Vũ Văn Tĩnh? Long Hạo, trong mắt anh, em thật sự là kẻ ngốc sao?" Thần Bảo Nhi không nhịn được cười mỉa mai, vừa nói, vừa dùng sức đẩy Long Hạo ra ngoài cửa.
Còn Long Hạo thì chẳng dám phản kháng, chỉ đành để mặc cô đẩy mình ra cửa, rồi đóng sầm cánh cửa ở trước mặt mình. Long Hạo vô lực thở dài, sớm biết thì lúc đầu đã chẳng đi gặp Vũ Văn Sâm, bây giờ hay rồi, một lần tụ tập liền mất luôn bà xã.
Vũ Văn Sâm chết tiệt! Long Hạo thầm mắng trong lòng, rồi vội vàng lái xe rời đi.
Trốn ở trong phòng, Thần Bảo Nhi đứng bên cạnh khung cửa sổ, nhìn Long Hạo rời đi không chút lưu luyến, khiến cô càng thêm đau lòng, nước mắt chậm rãi lăn dài nơi khóe mắt.