Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 280




CHƯƠNG 280

Mỗi quản lý cao cấp đều nghiêm túc tuân theo.

Trong đó bao gồm cả Hạ Thiên Tường.

Từ trước tới nay, anh đều là một chủ tịch làm gương tốt, hơn nữa rất tự giác.

Nhưng bắt đầu từ giờ phút này, có lẽ người luôn tuân theo quy tắc này không bao gồm Hạ Thiên Tường nữa.

Bởi vì âm thanh cực không hòa hài kia đến từ điện thoại của Hạ Thiên Tường.

Cho dù anh để chế độ im lặng nhưng âm rung rất lớn, trong phòng họp đều có thể nghe rõ tiếng.

Trước đây, điều này cũng không được phép.

Chỉ có điều bây giờ là điện thoại của chủ tịch rung, cho nên mọi người chỉ dám ngỡ ngàng nhìn Hạ Thiên Tường, không một ai dám lên tiếng chất vấn.

“Hả?” Lúc mọi người ở đây tưởng Hạ Thiên Tường có lẽ quên chuyển chế độ điện thoại từ rung thành im lặng, nào ngờ sau khi anh liếc nhìn tên người gọi trên màn hình điện thoại thì nghe máy luôn.

Mọi người càng ngỡ ngàng hơn, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

Sau đó, bọn họ tiếp tục nhìn Hạ Thiên Tường, không hiểu sao cảm thấy tiếng anh nói chuyện hình như ôn hòa hơn rất nhiều, ít nhất là ôn hòa hơn với bọn họ lúc trước rất nhiều.

Anh nghe máy ngay trước mặt mọi người trong cuộc họp.

Hạ Thiên Tường không ngờ lại làm chuyện này, hơn nữa lúc làm không hề do dự, gần như vừa nhìn thấy tên người gọi trên màn hình điện thoại di động là nghe máy luôn.

“Hạ Thiên Tường, tôi thi thử xong rồi. Tôi vừa ăn trưa vừa chờ anh, được không?” Tô Nhược Hân làm xong bài thi, cảm giác cả người đều thoải mái, vươn vai một cái rồi đi ra ngoài trường học.

Cô tính trưa nay sẽ ăn ở Trần Ký.

Cho dù tối qua Hạ Thiên Tường cũng mời cô và Chúc Hứa ăn ở Trần Ký, nhưng cho dù có ăn liền hai bữa thì cô vẫn không thấy chán, vẫn muốn ăn ở đó.

Hơn nữa, cô có thẻ nên không cần tốn tiền vẫn có thể ăn được bữa trưa ngon miệng như vậy. Bây giờ cô yêu nhất là Trần Ký.

Nhưng cô rõ ràng hỏi xong, Hạ Thiên Tường vẫn không trả lời cô.

Cô rõ ràng nghe được tiếng hít thở rất khẽ của anh qua điện thoại, anh vẫn đang nghe.

Cô nhớ lại một tiếng “ừ” của anh khi nghe máy, khẳng định mình suy nghĩ nhiều. Tự anh nói muốn đi mua đồ cùng cô, đâu phải cô đề nghị, anh chẳng có lý do nào để nói không đi hết.

Nhưng anh mãi không trả lời cô, chẳng lẽ anh gặp phải chuyện gì đó nên không muốn đi nữa?

Tô Nhược Hân nghĩ tới đây thì không bình tĩnh được nữa.

“Hạ Thiên Tường, có phải anh bận việc, không đi được không? Nếu anh có việc thì cứ nói với tôi một tiếng là được rồi, không cần ngại, tôi sẽ không trách anh.”

Hạ Thiên Tường nghe đến đó, tay cầm điện thoại hơi run lên, vừa định nói chuyện thì bỗng nhiên phát hiện ra mọi người trong cả phòng họp lúc này đều đang nhìn anh.

Sau đó, anh đứng dậy đi về phía cửa phòng họp, vừa đi vừa nói: “Phương Tấn chủ trì.”