Cô Vợ Ngang Tàng Của Ông Trùm

Chương 77




Theo sau Uất Trì Ảnh Quân, Hoàng Mễ bước vào phòng lại thấy Cố Hiểu Khê trong tư thế nửa nằm nửa ngồi trên giường với dáng vẻ bình thản. Dù bà vẫn còn ngạc nhiên vì sự có mặt của nam nhân trong nhà của Cố Hiểu Khê nhưng bà vẫn làm đúng nhiệm vụ của mình trước. Sau khi kiểm tra thân nhiệt cho cô, Hoàng Mễ nhìn nhiệt kế và cau mày.

" Sốt 39 độ. Tôi kê thuốc hạ sốt cho cô, cố gắng nghỉ ngơi cho tốt. "

" Tôi biết rồi. "

" Hiểu Khê, anh ra ngoài một lát. " Giọng Uất Trì Ảnh Quân đầy ôn hòa, nói xong thì rời khỏi phòng. Phải nhân lúc anh không có mặt, Hoàng Mễ mới có cơ hội và hỏi Cố Hiểu Khê:

" Melanie, cậu ta là ai vậy? "

" Bạn trai của tôi – Uất Trì Ảnh Quân. " Hai từ bạn trai được thốt ra từ miệng Cố Hiểu Khê một cách bình thản, Hoàng Mễ còn nhìn ra trong đôi mắt cô chất chứa rất nhiều hạnh phúc.

" Vậy lần trước cô xin tôi thuốc tránh thai là cùng người này? "

" Đúng vậy. "

Hoàng Mễ tiếp tục hỏi: " Cậu ta là người như thế nào cô có biết không? "

" Anh ấy giống tôi, là người trong hắc đạo. "

Cố Hiểu Khê vừa nói xong, Uất Trì Ảnh Quân đã quay trở lại. Nhìn thấy anh, Hoàng Mễ lập tức điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình.

" Hiểu Khê, anh đưa em về Bán Hải nghỉ ngơi, cũng tiện chăm sóc em hơn. "

Bán Hải? Hoàng Mễ một lần nữa phải kinh ngạc. Trước đây bà từng nghe qua nơi đó là chỗ ở của lão đại Hoàng Long, xưa nay chưa từng có ai dám bước chân vào dù chỉ là nửa bước. Nhưng rồi bà chợt quay sang nhìn Cố Hiểu Khê, chẳng lẽ người đàn ông đứng trước mặt này chính là...? Cố Hiểu Khê nhìn thấu những gì Hoàng Mễ đang nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu.

So với bang của Di Hòa hay Nhạc Thiếu Siêu, Hoàng Long của Uất Trì Ảnh Quân đứng đầu về độ lớn mạnh, nhưng nếu để so với Aryeh thì ngay cả Hoàng Long cũng phải dè chừng về độ hùng mạnh cũng như tuổi đời của nó. Tuy nhiên, biết được Cố Hiểu Khê có được chỗ dựa vững chắc thế này, Hoàng Mễ cũng yên tâm phần nào.

Trước khi tiễn Hoàng Mễ về và cùng Uất Trì Ảnh Quân đến Bán Hải, Cố Hiểu Khê không quên dặn bà ấy không cần báo chuyện giữa cô và Ảnh Quân cho Huyền Minh Thiên biết.

Vừa đến Bán Hải, Uất Trì Ảnh Quân không nói không rằng, mở cửa xe và bế Cố Hiểu Khê đi thẳng lên phòng. Vừa đặt cô nằm xuống giường, bên ngoài đã có giọng của Bạch Lang truyền đến:

" Lão đại, cháo mà Ngài dặn đã nấu xong. "

" Mang vào đi. "

Bạch Lang bước vào cùng với chén cháo vẫn đang bóc khói trên tay, thận trọng đưa cho Uất Trì Ảnh Quân. Nhìn chén cháo vẫn còn nóng, anh cẩn thận khuấy lên cho nguội bớt, sau đó múc một muỗng vừa đủ, thổi nhẹ và đút tận miệng Cố Hiểu Khê.

" Nào, cẩn thận nóng. "

Cố Hiểu Khê vừa húp muỗng cháo đầu tiên xong liền nói: " Em tự ăn được. "

" Không được! " Mặt Uất Trì Ảnh Quân đanh lại.

" Em chỉ bị sốt thôi, tay chân vẫn hoạt động bình thường. " Cố Hiểu Khê bình tĩnh phản bác.

" Anh nói không được là không được. Ngoan, anh đút em ăn. " Uất Trì Ảnh Quân còn không màng nhìn sắt mặt Cố Hiểu Khê. Anh tiếp tục múc muỗng thứ hai, thổi nhẹ và đút cho cô.

Sau khi ăn hết chén cháo, Uất Trì Ảnh Quân lấy khăn nhẹ nhàng lau miệng cho Cố Hiểu Khê rồi dặn dò rất kĩ:

" Giờ thì em ngủ một chút đi. "

" Anh đang nuôi heo đó hả? Vừa ăn xong đã kêu em ngủ. " Chính cô hỏi xong cũng cảm thấy buồn cười, nhưng Ảnh Quân lại vô cùng nghiêm túc, đáp lời: " Em đang bị sốt còn gì. " Nói xong, Uất Trì Ảnh Quân vuốt đầu Cố Hiểu Khê rồi đứng dậy, anh nói tiếp: " Em ở đây nghỉ ngơi đi, lát nữa anh sẽ quay lại. "

" Ừm. " Cố Hiểu Khê vừa ngoan ngoãn gật đầu là vậy, nhưng đến khi Uất Trì Ảnh Quân đóng cánh cửa lại và nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa, cô vội lấy điện thoại được đặt trên bàn, gọi ngay cho Trần Điềm Điềm.

" Điềm Điềm, là tôi đây. "

" Cố gia, Người không sao chứ? " Trần Điềm Điềm ở công ty không giấu được lo lắng.

" Tôi không sao. Cô gửi tài liệu của công ty qua cho tôi đi. "

" Nhưng chẳng phải Uất Trì lão đại nói Người bị bệnh sao? "

" Bệnh không nặng lắm, Hoàng Mễ cũng đã khám qua rồi. Cô tranh thủ gửi ngay cho tôi đi, vì tôi nghĩ tôi không có nhiều thời gian đâu. "

" Dạ được. "

Cố Hiểu Khê tranh thủ lúc Uất Trì Ảnh Quân không có ở bên cạnh chăm sóc nên đã lén làm việc. Dù sao cô cũng không thích để thời gian trôi qua một cách lãng phí thế này.

Hai tiếng sau, Uất Trì Ảnh Quân quay lại phòng, lúc này công việc ở Cố thị cũng đã được Cố Hiểu Khê làm xong. Khi anh bước vào, nhìn thấy cô ngồi tựa lưng vào giường, vẻ mặt đã hồng hào hơn một chút. Uất Trì Ảnh Quân lấy tay sờ lại trên trán Cố Hiểu Khê, đã không còn nóng nữa.

" Để anh đưa em đi dạo, có chịu không? "

Đi dạo cũng tốt, nằm một chỗ thế này mới thật sự khiến Cố Hiểu Khê cảm thấy mình càng giống bệnh nhân hơn. Cô không chút chần chừ, gật đầu đồng ý.

Nhưng đi được nửa đường thì Cố Hiểu Khê cảm thấy có gì đó sai sai. Đi dạo mà Uất Trì Ảnh Quân nói đến là chính là dẫn cô đến nhà lao.

" Đây chính là đi dạo mà anh nói đến sao? " Cố Hiểu Khê nhìn Uất Trì Ảnh Quân đang nắm tay mình, giọng cô cũng phải kiềm chế để không phát ra tiếng cười. Dù bên ngoài vẫn bình thản nhưng mỗi bước đi của Cố Hiểu Khê đầy nặng nề. Tuy cô không sợ nơi này nhưng khi nhớ đến mấy dụng cụ tra khảo mà trước đây Tống Phù Ngọc bày ra trước mắt, đến cô cũng phải dè chừng.

" Đương nhiên là không phải. " Uất Trì Ảnh Quân nắm chặt tay Cố Hiểu Khê hơn, gương mặt vẫn giữ được nét dịu dàng mặc cái lạnh lẽo nơi ngục tối.

" Vậy anh đưa em đến đây làm gì? "

" Trả thù cho em. " Trước cái nhướn mày của anh, Cố Hiểu Khê có chút mơ hồ.

Đứng trước khung sắt, Cố Hiểu Khê nhìn thấy một người đàn ông đang quỳ hai chân dưới đất, hai tay bị hai thuộc hạ của Hoàng Long giữ chặt phía sau, đầu gục xuống vì chẳng còn sức lực. Mấy thuộc hạ vừa thấy Uất Trì Ảnh Quân và Cố Hiểu Khê đến liền nắm lấy tóc hắn và giựt ngược ra sau. Đến khi hắn ngẩng mặt, cô mới nhận ra đây là người đã mời rượu Cố Khuynh Nhược tối qua, nhưng gương mặt và cơ thể hắn lúc này đã chằng chịt vết thương do bị đánh. Cố Hiểu Khê lặng lẽ đưa mắt nhìn Uất Trì Ảnh Quân, thầm nghĩ, lẽ nào anh ấy đưa mình đến đây vì muốn mình tận mắt chứng kiến hắn bị trừng phạt sao?