Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Cao Lãnh

Chương 93: Anh mãi mãi là nhà của em




Đám tang của Tô Cẩn diễn ra ngay sau đó, nhưng cho dù Viễn Hi Đình có nói gì thì mẹ con Nguỵ Lan vẫn không thèm tới dự. Số phận của Tô Cẩn cũng thật đáng thương.

Sau khi tang lễ kết thúc, Cận Thời Xuyên dắt Viễn Hi Đình tới căn biệt thự cũ ở ngoại thành Tây, cho cô một bất ngờ lớn.

Đó là căn nhà cũ của gia tộc họ Viễn từng ở, khi mà ông bà ngoại và mẹ cô vẫn còn sống. Nhưng kể từ lúc Tô Cẩn lên nắm quyền điều hành công ty đã biến nơi này thuộc quyền sở hữu của Tô gia, sau đó ông bà ngoại lần lượt qua đời, mẹ con cô lại càng bị kiểm soát chặt chẽ, cũng chẳng được mấy lần trở về nơi này.

Viễn Hi Đình rưng rưng khoé mi, chậm rãi mở cửa xe bước xuống, lặng người đứng ngước nhìn xung quanh căn biệt thự quen thuộc lẫn xa lạ trước mặt.

Cận Thời Xuyên vòng từ cửa xe tới phía đối diện, nhẹ nhàng dang cánh tay ấm áp ôm lấy bả vai Viễn Hi Đình: “Anh đã cho người sửa sang lại nội thất bên trong giống với bức ảnh gia đình mà em đăng trên Weibo. Nếu em muốn chúng ta cũng có thể dọn tới nơi này sống.”

Giọt nước mắt nóng hôi hổi tràn khỏi khoé mi cay cay, Viễn Hi Đình sụt sịt hai tiếng, hơi cúi mặt xuống, che đi sự xúc động tột cùng, lắc lắc đầu: “Không cần đâu. Anh giúp em lấy lại được căn nhà này đã tốt lắm rồi, coi như em cũng đã hoàn thành xong lời hứa với mẹ trước lúc qua đời. Đã tới lúc em nên buông bỏ quá khứ để hướng về tương lai. Dẫu cho kí ức trước kia là tươi đẹp hay bi thương thì suy cho cùng cũng chỉ là những chuyện đã xảy ra, gieo nhân nào gặp quả đó, người xấu thì nhất định không có kết thúc tốt đẹp.”

Cổ họng Viễn Hi Đình đột nhiên ứ nghẹn khiến cô phải dừng lại vài giây điều chỉnh tâm trạng, ép giọt nước mắt đọng trên làn mi rơi xuống đất, rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Cận Thời Xuyên, đôi con ngươi đen lấp lánh: “Xuyên Xuyên… phần đời còn lại em không còn muốn oán hận bất cứ ai nữa. Ai sai ai đúng cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi. Em chỉ muốn một đời bình yên sống bên cạnh anh, cùng anh vượt giông tránh bão, cùng anh đón gió thu nắng xuân, cùng anh đi qua năm tháng.”

Sau tất cả Viễn Hi Đình chợt nhận ra, thời gian là vô hạn nhưng cuộc đời mỗi người là hữu hạn, không thể cứ mãi đu bám theo những vết thương trong quá khứ mà lãng phí hiện tại.

Có những khoảnh khắc rất dài, dài như thiên trường địa cửu, nhưng có những khoảnh khắc lại rất ngắn, ngắn như chỉ trong vòng một giây, vì thế cần biết cách trân trọng những gì mình đã và đang có, đừng để mất đi rồi mới hối tiếc muộn màng.

Cận Thời Xuyên hôn nhẹ lên mái tóc bồng bềnh trong gió chiều đìu hiu, ánh mắt anh lại trở nên xán lạn, giống như quay về tuổi mười tám đôi mươi. “Đình Đình… Bất luận sau này có chuyện gì xảy ra thì anh vẫn sẽ bên em. Anh sẽ luôn dang rộng vòng tay chờ em về… Chỉ cần em không quên lối thì anh mãi mãi là nhà của em.”



Nước mắt nơi mắt Viễn Hi Đình ướt lướt thướt, bao nhiêu tủi hờn đau khổ đều theo đó mà bay đi, chỉ còn lại hạnh phúc ngập tràn. “Cho dù em chỉ còn lại một chút hơi tàn cũng nhất định không để mình lạc lối.”

Gió thổi mây tan, tia nắng cuối ngày chỉ còn sót lại một màu sắc đơn điệu, nhưng lại rực rỡ vô cùng.

Bốn mắt thâm tình nhìn nhau không chớp, thời gian và không gian như dừng lại tại thời điểm đó.

Cận Thời Xuyên chậm rãi cúi người, từng bước đặt nụ hôn lên trên làn môi mềm êm ái của thiếu nữ, cánh môi căng mọng như trái mận đào đầy nước, cắn một miếng chua ngọt lại thanh tao, khiến cho người thưởng thức không thể nào không mê đắm.

Anh không hôn sâu, chỉ lướt nhẹ như chuồn chuồn thấp nước, nhưng đủ để tận hưởng dư vị bên trên làn môi đỏ mọng đó.

Hơi thở nam tính thơm tho bao quanh lấy cả người cô, tựa như một luồng thuốc mê không màu không vị ngấm vào trong máu, đi khắp cơ thể, khiến thần thức cô mỗi lúc một mơ hồ, không cách gì tỉnh táo nổi.

Không biết là anh đã ngừng hôn trong bao lâu, chỉ biết lòng cô vẫn rạo rực như đuốc lửa bùng cháy, một giây sau đó, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dẫn vào trong nhà.

Đôi mắt Viễn Hi Đình loè nhoè liếc nhìn xung quanh, mọi thứ vẫn còn vẹn nguyên như ngày ấy, chỉ là mọi người đều đã lần lượt rời xa cô, cảm giác trong cô vui buồn lẫn lộn.

Cô chầm chậm bước tới bên những món đồ dùng quen thuộc đặt trên chiếc bàn tròn đặt giữa phòng khách, nâng tay chạm nhẹ tới, một luồng hơi lạnh thẩm thấu qua da, khiến cô hiểu rằng sự thật đã chẳng thể nào thay đổi, lấy lại căn nhà này cũng chỉ có thể an ủi linh hồn những người đã khuất, còn quãng thời gian êm ấm trước đây thực sự đã trôi dạt vào dĩ vãng.

Cô đứng ngẩn ngơ sờ lên chiếc gạt tàn thuốc bằng thuỷ tinh đặt trên bàn, mơ màng nghĩ về nụ cười của ông ngoại, nhớ tới giây phút bà ngoại mắng ông ngoại hút thuốc quá nhiều, còn nhớ cả khi mẹ mình làm nũng ông ngoại. Cả cuộc đời của hai ông bà đều dành hết tâm tư cho con gái và cháu ngoại, đến cuối cùng lại chết không nhắm mắt.



Dường như, những kỉ niệm cũ xưa ấy đã trở nên mờ nhạt đi rất nhiều trong tâm trí Viễn Hi Đình, nhưng mỗi khi quay về nơi này, nhìn thấy chiếc gạt tàn kia là lòng cô lại dấy lên một niềm hối tiếc khó tả.

Cô trân trọng những khoảnh khắc ấy, cũng trân trọng tình yêu thương mà ông bà ngoại và mẹ đã trao cho cô. Chỉ đáng tiếc, phận duyên ngắn ngủi, họ đều đã không còn sống trên đời, không cho cô có cơ hội được báo đáp.

Sau khi bừng tỉnh ra khỏi suy nghĩ, Viễn Hi Đình lặng lẽ bước từng bước lên cầu thang, đi tới mở cửa từng phòng, trải chuốt lại ga giường phẳng phiu, rồi bất giác nhoẻn môi cười khẽ.

Cận Thời Xuyên lặng thinh đi theo phía sau lưng cô, âm thầm quan sát từng hành động nhỏ nhặt của cô, không hề có ý định ngăn cản hay quấy rầy. Có thể cho cô chút hoài niệm thì mới dễ dàng buông bỏ.

Sau khi làm xong những gì muốn làm, Viễn Hi Đình cuối cùng cũng hạ quyết tâm trút hết gánh nặng trong lòng mình ra ngoài. Cô đi tới trước căn phòng cúng vái trên tầng ba, chầm chậm mở cửa đi vào, nhấn công tắc bật đèn sáng, đứng ngay ngắn trước mấy bức di ảnh.

Cô điểm mặt từng người, từ ông bà ngoại tới bố mẹ và cô ruột cùng chị gái. Hai mắt cô đỏ hoe, tay run run thắp ba nén nhang, khoé môi hé lên nụ cười nhẹ: “Ông bà ngoại, bố mẹ, cô, chị, cuối cùng con cũng có thể đưa mọi người về nhà rồi. Tất cả mọi người ở dưới đó có thể đoàn tụ với nhau, chỉ còn lại mình con ở trên đời này nữa. Nhưng mọi người hãy yên tâm, con sống rất tốt, chồng con… Xuyên Xuyên… anh ấy chăm sóc con chu đáo lắm!”

Cận Thời Xuyên nghiêng người, bước tới bên cạnh Viễn Hi Đình, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mỏng manh của cô vào trong lòng, cất lên giọng nói điềm đạm lại ấm áp: “Con nhất định sẽ giữ lời hứa chăm sóc và bảo vệ mẹ con Đình Đình cả đời này.”

Cô ngẩng mặt nhìn lên, khoé môi khẽ cong nhẹ: “Chị… Nhiên Nhiên đã biết chị là mẹ ruột của nó, mong rằng chị hãy linh thiêng bảo vệ nó thật tốt.”

Sau khi thắp nhanh cúng vái xong xuôi, hai người mau chóng rời khỏi biệt thự.

Tối hôm đó đúng vào ngày họp mặt Cận gia, Cận Thời Xuyên vốn không muốn đi, nhưng Viễn Hi Đình lại nói có những chuyện không thể nào tránh được, thế là cả hai người tới thẳng biệt thự chính.