Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Cao Lãnh

Chương 103: Đại kết cục




Thành phố Milan…

Trời trong xanh, lờn vờn mây trắng, gió nhẹ thanh mát, nắng êm dịu không quá gắt.

Cây xanh ngập lối, kiến trúc theo lối cổ kính hiện đại, nơi này nổi tiếng với những công trình vĩ đại và không gian sống yên bình.

Có một điều đặc biệt hơn là: nơi này cấm các cặp đôi ly hôn.

Nếu kết hôn tại đất nước này thì cũng đồng nghĩa với lời hứa chung thuỷ sâu sắc.

Nơi Cận Thời Xuyên dẫn Viễn Hi Đình tới là một trung tâm tổ chức sự kiện giữa lòng thành phố xa hoa. Khi tới nơi cô mới phát hiện có rất nhiều người quen cũng có mặt, chẳng lẽ anh định tổ chức đám cưới ở đây ư?

Không cho cô có thời gian giải đáp thắc mắc, Cận Thời Xuyên đã cho người dẫn cô vào phòng chờ, ở đó nhà tạo mẫu đã đợi sẵn, khi cô vừa xuất hiện liền bắt tay vào trang điểm và làm tóc, cuối cùng giúp cô mặc lên người chiếc đầm trắng lộng lẫy.

Vừa vặn xong xuôi, Cận Thời Xuyên liền từ cửa đi vào, anh đã thay cho mình bộ vest trắng thời thượng, trên cổ áo sơ mi có thắt nơ đỏ, trong túi áo bên ngực trái cài một bông hoa hồng tươi. Khi nhìn thấy cô, hai mắt anh sáng lấp lánh như hàng ngàn ngôi sao tề tụ, mê mẩn không rời mắt.

Đôi môi cô chúm chím cười, hai tay buông lơi nắm chặt vạt váy voan màu trắng, liên tục xoay mấy vòng. Cô hiện thân là thiên thần, thuần khiết như loài hoa sen, dù mọc nơi bùn sâu nước đục nhưng vẫn mạnh mẽ vươn lên nở ra những bông hoa nhuận sắc tươi tắn.

Thân cây sen oằn mình sống trong hồ nước, dưới là bùn lầy, trên là mưa bão, chỉ để chờ tới ngày đơm hoa kết thành nhuỵ, khoe sắc lên hương. Mặc dù hoa sen chỉ nở trong một khoảnh khắc, nhưng cái đẹp lại trường tồn theo tháng năm.

Hồ nước sâu nếu không có hoa sen điểm sắc thì bốn mùa vẫn chỉ có một màu đơn điệu cùng bùn tanh, nhưng chỉ cần đợi được tới mùa sen nở tự nhiên hồ nước sẽ có linh hồn.

Trước lễ đường, dưới sự chứng kiến của bao nhiêu người, anh xúc động nói: “Anh giống như một cái hồ, nước có thể lúc cạn lúc đầy, còn em lại giống như loài hoa sen, lúc đơm hoa lúc đơn điệu, sen không thể sống nếu thiếu hồ, mà hồ cũng không có hồn khi chẳng còn sen. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, người mà anh muốn cưới và sinh con chỉ có một mình em. Vì thế anh đã chọn đất nước Milan này để cho tất cả những người thân yêu chứng kiến tình yêu của hai chúng ta, cũng như âm thầm ước hẹn thuỷ chung son sắc một đời. Từ nay về sau, dẫu cho sóng to gió lớn như thế nào thì cả anh và em sẽ cùng nhau chống đỡ.”



Sau màn bày tỏ lãng mạn, Cận Thời Xuyên liền đeo chiếc nhẫn cưới vào ngón tay áp út của Viễn Hi Đình. Sau đó cô cũng đeo lại cho anh một vòng tròn tình yêu tương tự, cuối cùng họ đã trao nhau nụ hôn nồng say và đắm đuối trước sự có mặt của tất cả mọi người.

Giữa thời khắc thiêng liêng ấy, khi được nghe những lời nói chân tình từ anh, cô xúc động không nói nên lời. Dường như bao nhiêu câu từ hoa mỹ cũng không thể nào tái hiện được hết tấm lòng của cô, cho nên cô chỉ thốt lên ba chữ “em… yêu anh…” ngắn gọn và hàm súc.

Hạnh phúc nói đơn giản nhưng không đơn giản, nói sâu xa cũng không sâu xa. Nếu để định nghĩa về hạnh phúc là gì thì thật sự rất khó nhưng có thể ví nó giống như một chai nước suối vậy. Lần đầu tiên uống nó, bạn sẽ cảm thấy nó chẳng có gì đặc biệt, thậm chí là nhạt nhẽo. Nhưng khi bạn đã trải qua đủ dư vị cay đắng ngọt bùi, uống được một ngụm suối mát, thì bạn sẽ sảng khoái mà thốt lên: “À… hoá ra hạnh phúc chính là như vậy!”

Hạnh phúc cũng có thể là âm thầm nhìn người mình yêu được hạnh phúc.

Dưới khán đài hai người đàn ông ngồi trong góc khuất cũng đang lặng thầm chúc phúc cho cô. Hi vọng ngày tháng sau này cô sẽ luôn được như ý.

Châu Duật Phàm chủ động bắt tay Kiều Tầm: “Chiến hữu… đừng sợ thất bại, chỉ cần Hi Đình hạnh phúc thì chúng ta coi như là thắng trận mở đầu rồi…”

Khi hôn lễ sắp sửa kết thúc, Cận Thời Xuyên đột nhiên cầm lấy micro nói: “Vì hôm nay là ngày vui của tôi cho nên tôi muốn tặng cho bạn thân một chút may mắn… Hi vọng cậu ấy cũng sẽ sớm tìm được bến đỗ của đời mình…”

Phù rể Ôn Diên đứng bên cạnh chú rể vừa căng thẳng vừa lo lắng, tay vươn tới nhận lấy mic, miệng liên tục thở hổn hển. “Tôi hơi căng thẳng…”

“Thành hay bại đều dựa hết vào bản thân cậu, tôi chỉ giúp được tới đây thôi!” Cận Thời Xuyên vỗ vai Ôn Diên, nhỏ giọng khích lệ.

Cố gắng điều chỉnh nhịp thở, Ôn Diên chậm rãi bước tới trước mặt Lưu Đào, quỳ một chân xuống, ngẩng ánh mắt chân thành nhìn cô: “Đào Đào… anh biết mình còn có nhiều thiếu sót, cũng cách rất xa so với yêu cầu làm chồng em, nhưng anh hứa sẽ cố gắng từng ngày để yêu em và ở bên em.”

Lồng ngực Ôn Diên căng cứng, tim đập thình thịch như cỗ xe lửa chạy qua: “Anh và em đều đã ba mươi, qua rồi khoảng thời gian yêu đương nồng cháy, nên là anh muốn đốt cháy giai đoạn, muốn được làm ông xã của em, muốn cùng em sinh con đẻ cái. Em yên tâm… em chỉ cần lấy anh, còn mọi việc cứ để anh lo. Sau này anh sẽ là người kiếm tiền, chăm con, dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng,… tất tần tật anh đều có thể làm, em chỉ cần làm vợ anh là đủ. Em… có đồng ý không?”

Đôi môi đỏ thắm của Lưu Đào mím chặt, cô cố gắng để kìm nén xúc động, ngẩng mặt lên trời xanh nhằm đẩy nước mắt chảy ngược vào trong, sau đó lại gật đầu hai cái liên tục: “Tạm thời em có thể đồng ý, nhưng tương lai thì phải xem biểu hiện của anh thế nào…”

Ôn Diên chớp thời cơ liền đeo nhẫn vào ngón tay thon dài mềm mại của Lưu Đào, không cho cô có cơ hội đổi ý.



Hôn lễ kết thúc trong niềm vui nhân đôi, cặp vợ chồng trẻ quyết định ở lại Milan hưởng tuần trăng mật.

Nơi này tuy không có nhiều danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhưng đổi lại được cái khí hậu ôn hoà, nổi bật với những khu sinh thái rộng lớn và trong lành.

Đêm đầu tiên của tuần trăng mật, Viễn Hi Đình nói có quà tặng cho anh.

Sau khi tắm rửa xong, anh liền nhảy chồm lên giường, ôm chầm lấy cô từ phía sau, đặt cằm trên bờ vai mảnh khảnh, cắn nhẹ mang tai cô: “Bà xã… quà của anh là gì thế? Chẳng lẽ là…”

Anh đương định đè cô xuống giường thì cô liền dơ chiếc que thử thai ra trước mặt anh.

Hai mắt anh mở to nhìn cô rồi lại cúi xuống nhìn hai vạch đỏ chót trên đó, hồn vía như lơ lửng trên mây, một lúc lâu sau mới hoàn hồn về xác.

Thấy anh không có biểu hiện gì, cô liền nhíu mày hỏi: “Anh như thế là sao?”

“Bà xã… chúng ta… có baby rồi sao?” Anh không dám tin là thật.

“Phải…” Cô mỉm cười gật đầu, kéo bàn tay anh đặt lên trên bụng mình.

Cuối cùng anh cũng phát tiết, nhảy phắt xuống giường, co giò nhảy chân sáo, niềm vui hiện rõ trên mặt.

Anh nói: “Anh phải gọi điện thông báo cho ông nội, cho chú thím và cả mấy người bạn nữa. Anh phải nói cho mọi người biết là anh sắp làm bố, rồi phải xỉa mói những thằng trước kia dám cười nhạo anh mới được…”

Cô cứ nghĩ niềm kích động của anh sẽ chỉ trong phút chốc, ai ngờ anh gọi điện suốt cả đêm, gọi hết người này tới người khác, thậm chí gọi luôn cả những đối tác lâu năm chỉ có chút một chút thân tình cũng chẳng bỏ qua.