Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Cao Lãnh

Chương 101: Sau cơn mưa trời lại sáng




Sau cơn mưa trời lại sáng, nhà họ Cận sau khi trải qua một trận sóng gió gia tộc, cuối cùng cũng trở lại ngày tháng bình yên.

Sau nhiều ngày lưu lạc ở bên ngoài, gia đình Viễn Nhiên cuối cùng cũng được dọn về nhà.

Ăn xong cơm tối ở biệt thự chính, Tôn Lệ Vân cố tình gặp riêng Viễn Hi Đình nói lời xin lỗi chân thành, cũng như là đã nhận ra những sai lầm vấp phải trong quá khứ.

Thực ra, từ ngày bước chân vào Cận gia, Viễn Hi Đình sớm đã xem bà ta như người một nhà, dù chân thành hay giả dối thì cô cũng phải thừa nhận bà ta chính là bậc trưởng bối.

Đích thực bà ta đã từng khiến cô ruột lâm vào tình cảnh khốn đốn nhưng suy cho cùng đó cũng là ân oán của người đời trước, hơn nữa mọi thứ đã ngủ lại sâu trong quá khứ, cho dù nhắc lại cũng chẳng thể thay đổi được gì nữa. Thay vì cứ ôm mãi nỗi hận không tên, chi bằng hãy buông bỏ đi cho nhẹ lòng, tha thứ cho người khác cũng chính là buông tha cho chính mình.

Tâm tình Viễn Hi Đình hôm nay đặc biệt tốt, đến tắm cũng hát véo von, tiếng nước chảy tí tách hoà lẫn cùng giọng hát trong veo của cô, thật khiến người ta mê người.

Lúc cô mở cửa phòng tắm liền bị sự xuất hiện của Cận Thời Xuyên làm cho giật mình. Anh đứng vắt chéo hai chân, nghiêng người để một bên bả vai dựa vào tường. Anh mặc chiếc áo choàng tắm bông màu trắng, cố tình để lộ sâu cơ ngực săn chắc, những lọng tóc ớt rũ xuống những hạt nước trong suốt, gương mặt trắng sáng cùng đôi mắt lấp lánh khiến người đối diện không thể không mê hoặc.

Sống chung gần hai năm nay làm sao mà Viễn Hi Đình lại không hiểu ra ý đồ của anh cơ chứ!

Thôi được, hôm nay cô vui nên đành chiều theo ý anh vậy.

Cô đi về trước mấy bước chân, nhón người lên cao hết mức để mặt đối mặt với anh, thuận thế vòng tay ôm lấy cổ anh, cúi đầu sát bên mang tai anh thầm thì: “Ông xã… lại lên rồi à…”

Anh cười, nụ cười đầy ranh mãnh: “Chưa lên, nhưng vì em muốn nên miễn cưỡng vậy.”

Trong tích tắc anh liền bế cô lên cao, theo bản năng phản xạ cô liền dang rộng hai chân cặp chặt lấy eo anh, điềm nhiên thưởng thức nụ hôn nhiệt tình của anh. Hai cơ thể cứ ngả nghiêng lả lướt bước từng bước nặng nề đi về phía chiếc giường êm ái, nụ hôn vẫn triền miên không dứt.

Đèn phòng tắt vụt, không gian tối tăm khiến thị giác rơi vào trạng thái mù mờ, đó cũng là lúc xúc giác lên ngôi.

Ánh trăng đêm nay sáng trưng, lọt qua khe cửa sổ chiếu tới đầu giường.



Gió thu lả lướt đi ngang qua, thổi bay bay chiếc rèm bên khung cửa.

Dưới sự mờ nhạt không tỏ của ánh trăng, hai thân thể cuộn chặt vào nhau, khi mạnh mẽ xâm chiếm, lúc dịu dàng vuốt ve, mọi thứ đều trở nên thật mờ ám.

Trong lúc cao trào, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh… muốn có baby không?”

Anh sâu sắc nhìn cô, cất giọng khàn khàn: “Bà xã… chỉ cần em muốn, mấy đứa anh cũng có thể cho…”

Im lặng trong khoảnh khắc, sau đó anh lại cất tiếng: “Hay là sinh luôn vài đứa… nhỉ?”

Anh dở trò khiến cô vừa mở miệng liền rên lên tiếng “ưm” đầy mê người, một thoáng sau mới nói ra được thành lời: “Anh xem em là gì… máy đẻ hả?”

“Em chỉ việc sinh, để anh nuôi…” Hơi thở anh nóng rực phả tới mang tai cô, cặp môi mềm quyến rũ của anh chạm nhẹ tới khiến cả người cô trong phút chốc trở nên tê dại.

Thời khắc đó Cận Thời Xuyên không hề biết rằng chỉ một câu nói bâng quơ trong lúc sung mãn khiến anh phải đánh đổi những tháng ngày tự do của sau này.

Mấy ngày sau đó, khi Viễn Hi Đình cùng Lưu Đào dạo phố vô tình gặp Chu Nham Điềm đang sắm sửa đồ sơ sinh trong một cửa hàng cao cấp.

Vừa nhìn thấy cô, Chu Nham Điềm liền phi như bay ra khỏi cửa hàng, trầm giọng gọi: “Hi Đình…”

Bước chân của Viễn Hi Đình đột nhiên khựng lại, cô cũng không rõ là vì lí do gì.

Chu Nham Điềm thấy vậy liền đi tới đứng trước mặt cô: “Nói chuyện một chút được không?”

Lưu Đào định thay cô xua đuổi Chu Nham Điềm lại bị cô ngăn cản, cô khẽ lắc đầu ra hiệu với bạn thân đừng làm bừa. Dù sao trong bụng cô ta cũng đang mang cháu ruột của chồng cô, sau này khi nó ra đời sẽ phải gọi cô một tiếng bác. Đúng thực là cô không ưa gì cô ta, nhưng cũng không thể quá gay gắt giống như lúc trước. Dù muốn dù không thì cô ta cũng đã trở thành vợ của Cận Cổ Quân, nói đúng hơn là giữa hai người họ ít nhiều gì cũng có liên quan. “Tới quán cà phê kia đi…”

Hai cô gái một trước một sau cùng đi vào quán cà phê với thiết kế đơn giản bên đường, riêng Lưu Đào tạm thời tránh mặt đi nơi khác.

Phục vụ mang menu của quán tới, Viễn Hi Đình nhìn xoác qua danh sách đồ uống trên đó, lại liếc mắt nhìn Chu Nham Điềm một lượt: “Cô đang mang thai không nên uống cà phê, uống sữa được không?”



“Ừm… được…” Chu Nham Điềm theo thói quen nâng tay xoa bụng, gật đầu một cái.

Đặt tờ menu xuống bàn, Viễn Hi Đình ngẩng mặt lên nhìn cô phục vụ đứng bên cạnh, cười nhẹ: “Cho một capuchino và một ly sữa nóng. Cảm ơn…”

Sau khi cô phục vụ rời đi, bầu không khí trở nên tĩnh lặng. Chu Nhan Điềm tay nắm chặt tay, miết mạnh khiến thần thức mình thật tỉnh táo, cũng như không để lộ ra sự rối bời của bản thân. Rất lâu sau, cô ta mới lên tiếng: “Hi Đình… tôi chưa bao giờ nghĩ hai chúng ta sẽ có ngày ngồi đối diện nhau như thế này. Ngày trước tôi cứ nghĩ, chỉ cần không có chị thì anh Xuyên sẽ chọn tôi, nhưng tôi sai rồi. Tôi thực sự rất hối hận. Chính vì sự cố chấp của tôi đã khiến Cổ Quân cũng bị liên luỵ, làm con của tôi khi sinh ra không được gặp mặt bố. Tôi biết mình đã làm rất nhiều chuyện không đúng với chị, nên hôm nay tôi chỉ muốn nói lời xin lỗi chị. Tôi không hi vọng nhận được sự tha thứ của chị, nhưng tôi vẫn muốn thành tâm xin lỗi chị.”

Viễn Hi Đình cầm lấy ly nước lọc trên bàn, nhấp một ngụm để nhuận giọng hơn: “Nham Điềm… có đôi lúc tôi thật sự cảm thấy ghen tỵ với cô, bởi vì, cho dù cô có làm sai bất cứ điều gì cũng đều có người chống lưng giúp đỡ, không giống như tôi. Tôi biết yêu một người sâu đậm không thể nói buông là sẽ buông được, vì thế… mà tôi sẽ không hận cô, nhưng tôi cũng không thể không trách cô.”

Dừng lại vài giây hít thở, Viễn Hi Đình lại nói: “Sau này, tôi và cô đều sẽ là con dâu nhà họ Cận, dù muốn dù không cũng phải có sự liên quan, tôi cũng không muốn oán trách ai đó cả một đời, như thế thực sự rất vô nghĩa. Nham Điềm… sau này dẫu cho không thể tới mức thân thiết thì cũng hãy xem nhau như người thân họ hàng… được không?”

“Ừm…” Chu Nham Điềm sụt sịt, giọt nước mắt hối hận rơi xuống, đọng lại một giọt tinh khiết trên mặt bàn gỗ sơn màu cam vàng nhàn nhạt. “Nếu như không có quá khứ thì hiện tại chúng ta có thể làm bạn không? Chị…thực sự rất tốt. Tôi… nói thật lòng đấy!”

Cà phê cũng vừa được mang tới, Viễn Hi Đình nâng lên nhấp mấy ngụm liền, sau đó lại đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa kính, sâu trong đáy mắt có chút phức tạp.

Bầu không khí trầm lặng rất lâu Viễn Hi Đình mới quay sang nói: “Không phải là không thể làm bạn…”

“Thật sao?” Hai mắt Chu Nham Điềm sáng như quấc, lấp lánh nhìn cô.

“Ừm…” Viễn Hi Đình gật đầu, khoé môi cười nhẹ.

Có đôi khi buông bỏ cũng là một cách giải thoát…

Kể từ đó về sau, Chu Nham Điềm dần thay tính đổi nết, học cách làm một người phụ nữ của gia đình, cũng dần thích nghi với cuộc sống làm mẹ.

Nhà họ Cận dần trở về trạng thái bình yên…

Một khoảng thời gian sau nữa, Viễn Hi Đình vô tình đọc được bài báo rằng Nguỵ Lan đã xuống tóc đi tu, nguyện suốt quãng đời còn lại ăn chay niệm phật để sám hối.