Cô Vợ Đáng Thương Của Bắc Tổng

Chương 20: Chương 20




Sáng hôm sau, cô mở mắt tỉnh dậy, cứ nằm bất động như xác chết.

Yến Mịch mơ màng, cả người đều đau nhứt, không còn sức sống.

Anh ấy đi rồi sao? Ha, chắc chắn là vậy rồi. Tiếc thật, tối qua mình định đưa mấy chiếc áo len tự mình làm cho anh ấy nhưng anh ấy đi rồi. Trời đã trở lạnh, không biết Dật Quân có mặc đủ ấm không?

Cô mệt mỏi bước xuống giường nhưng chân lại run rẩy không đứng nổi, Yến Mịch ngã xuống.

Cạch!

"Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, thật là... cô không sao chứ? Sao lại ra nông nỗi này?" Quản gia có chút đau lòng, đi lại đỡ cô.

"Ha, tôi... tôi không..." Yến Mịch kiệt sức đến ngất đi.

Một lát sau.

"Bắc Dật Quân, rốt cuộc là nó bị làm sao vậy, không biết lại vì chuyện gì mà nổi điên lên, ngay cả lời của chú mà cũng dám để ngoài tai. Cho dù không nghe lời của người chú ruột thì cũng phải nghe lời vị bác sĩ này chứ. Thân thể Yến Mịch vốn đã yếu vậy mà còn bị hành hạ đến mức này. Không phải là do nó lâu ngày không gần phụ nữ nên thèm khát không vậy?" Chú của Dật Quân được quản gia gọi đến nhà để khám bệnh cho Yến Mịch, khi khám xong chú liền tức giận mắng chửi Dật Quân không thôi, cho dù anh không ở đây.



"Bác sĩ Bắc à, vậy... rốt cuộc thiếu phu nhân có bị làm sao không? Có gì đáng ngại không? Phải tịnh dưỡng bao lâu? Cần những loại thuốc bổ gì?" Quản gia cố ý chuyển chủ đề.

"Được rồi, được rồi, không mắng cậu chủ của cô nữa. Mắng nó cũng chẳng có ích gì, nó nào có nghe lọt tai." Kiềm nén sự tức giận.

"Thiếu phu nhân của cô cũng không có gì đáng ngại nhưng lại có rất nhiều vết thương ngoài da, cần phải bôi thuốc cẩn thận, mà nói ra Dật Quân nó tuổi chó hay sao mà lại.... Thôi bỏ đi, chỉ là... cần phải tịnh dưỡng thật tốt, đừng để cậu chủ của cô hành hạ Yến Mịch nữa. Trời cũng đã cuối thu rồi, thời tiết càng ngày càng lạnh hơn, phải giữ ấm cho thật tốt, Yến Mịch rất dễ bị bệnh nên hãy chú ý một chút."

"Còn về thuốc và thuốc bổ thì... để tôi kê cho, có nhiều thứ cần chú ý, cô đi theo tôi, chuyện này tôi phải dặn dò cô thật kỹ, không thể nào lơ là được vì Yến Mịch nó vốn đã có bệnh trong người." Chú dẫn quản gia xuống lầu dặn dò kỹ lưỡng.

Hai người họ vừa đi được một lát thì cô tỉnh dậy.

"Mình vẫn còn sống sao? Không ngờ rằng... mình vẫn còn sống." Cô lẩm bẩm trong tuyệt vọng, buồn bã.

Mình cứ tưởng là mình đã chết, tuy sống một cuộc sống như vầy, rất đau khổ, rất tuyệt vọng nhưng... mình không thể chết. Vì mình không thể ích kỷ bỏ lại ba mẹ, lẫn bà nội của Dật Quân nữa, mình không thể nào bỏ lại những người yêu thương mình, càng không thể rời bỏ mình yêu. Cho dù anh ấy có ghét mình, lạnh lùng với mình, muốn hành hạ mình thì sao chứ? Mình đều có thể chịu đựng được, dù sao.. mình cũng đã tương tư Dật Quân lâu như vậy, luôn nhìn từ xa. Bây giờ có bị lạnh lùng cũng chẳng là gì, mình muốn giúp anh ấy, không muốn anh ấy khó xử trước bà. Mình tin rằng sẽ có một ngày, sẽ có một ngày Dật Quân để ý đến mình.

Yến Mịch bây giờ lại ôm một tia hi vọng, hi vọng có một ngày nào đó Bắc Dật Quân để ý đến cô.

Nhưng liệu điều đó có xảy ra hay không? Anh là một người lạnh lùng như vậy, tàn bạo và ghét bỏ cô đến thế, liệu cô có thể làm Dật Quân để mắt đến cô?