Cô Vợ Đáng Thương Của Bắc Tổng

Chương 184: Chương 184




Im lặng cúi đầu một lát rồi Yến Mịch bỗng cất lời..

- Anh có từng... rung động với tôi không?

Sao tự nhiên cô lại hỏi như vậy?

- Cô nghĩ sao?

Bắc Dật Quân thản nhiên nhếch mép lên.

- Haiz! Tôi cũng không biết là có phải hay không, cũng... không biết là có phải mình đã nghĩ nhiều? Nhưng mà... gần đây trông anh rất lạ, anh đối với tôi cũng khác trước rất nhiều. Tôi nghĩ, liệu, có phải anh đã có cảm giác gì với tôi hay không.

Gan thật đấy! Không ngờ cô lại dám hỏi Bắc Dật Quân câu hỏi như vậy.

Vừa nghe xong câu hỏi của Yến Mịch anh rất ngạc nhiên, nhưng rồi lại bình tỉnh lại.

Anh từ từ ngồi xuống chiếc xích đu, một lúc sau, mới cất giọng.

- Tôi sao? Động lòng với cô? Có phải cô nghĩ nhiều quá rồi không hả? Tôi làm sao có thể được chứ!

Nói một hồi thì ngay cả bản thân anh cũng không bị thuyết phục nổi với những lời nói này của mình.

Nếu anh không rung động với Yến Mịch thì sao lại lo lắng cho cô một cách kì lạ như vậy? Nếu không thì tại sao trong mắt anh bây giờ chỉ chứa nổi cô mà không chứa thêm được những người phụ nữ khác? Tại sao... con tim anh lại xôn xao khi ở gần cô? Tại sao lại sợ cô buồn, sợ cô giận mình? Rốt cuộc thì nguyên nhân chính là gì?

Không lẽ chỉ vì Yến Mịch là một món đồ chơi mà anh đang cảm thấy hứng thú thôi sao?



Lúc trước thì có lẽ rất thuyết phục đấy, nhưng hiện tại anh không có cách nào thôi miên bản thân mình được nữa, có quá nhiều mâu thuẫn khiến cho lí lẽ trong anh cạn kiệt. Muốn tẩy não bản thân mình nhưng lại không thể.

Đột nhiên người con gái này lại nhìn sang anh bằng một cặp mắt chân thành khiến cho anh cảm thấy ngột ngạt mà quay sang chỗ khác. Hình như hai má của Dật Quân có chút ửng hồng!

- Bắc Dật Quân! Nếu anh... không động lòng với tôi thì tại sao phải vậy chứ? Tại sao anh phải đối với tôi dịu dàng, chăm sóc như vậy? Anh cho tôi biết lí do đi! Rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ gì?

Bắc Dật Quân lúc này không biết nên nói gì? Bản thân anh nghĩ gì anh còn không rõ thì sao mà nói cho cô biết được. Vã lại, cái người đàn ông này vẫn chưa nhìn thấu được lòng mình, chưa biết rằng lòng mình đã thích cô thì nên nói sao đây?

Nhưng, cũng không phải là vậy, anh chỉ là đang cố nói với bản thân rằng mình không hiểu. Chứ thật ra anh... rất hiểu con tim của mình. Anh... đã lỡ thích Yến Mịch mất rồi.

Thích Yến Mịch? Anh chẳng muốn thừa nhận sự thật này tí nào.

Tại sao mình phải thích một món đồ chơi bị người khác ép buộc mà nhét cho chứ? Cô ta thì tốt đẹp chỗ nào? Còn chẳng bằng mấy cô gái ở quán bar. Nhìn xem, một đứa con gái ốm yếu, mang đầy bệnh tật như này thì có gì đáng thích chứ?

Càng thôi miên bản thân anh lại càng lún sâu vào sự điên loạn, rõ ràng trái tim anh đâu có nói như vậy.

Yến Mịch là một cô gái tốt, cô gái vừa nhỏ nhắn, xinh xắn lại còn đáng yêu. Mình chỉ muốn được ôm cô ấy vào lòng, được vỗ về, được bảo vệ cho cô ấy. Bị bệnh tim thì sao chứ? Đó là lí do sao? Tại sao cô ấy lại không thể có được tình yêu chứ? Mình sẽ yêu thương, chăm sóc cho cô gái yếu đuối này. Những người phụ nữ ở quán bar kia sao có thể bằng Yến Mịch được!

Bắc Dật Quân anh chắc phải điên mất thôi!

- Tôi... Sao cô cứ lằng nhằng chuyện này hoài vậy? Phiền chết đi được!

Nói xong Bắc Dật Quân nhanh chóng bỏ đi, để Yến Mịch phải ngồi lại một mình với đầu óc rối bời.

- Tại sao... mình cứ thích trông mông vào những điều không có thật vậy?