Bị anh hành hạ cả mấy tiếng đồng hồ nên Yến Mịch mệt quá ngủ thiếp đi trong vòng tay của anh lúc nào không hay. Đến khi tỉnh dậy thì đã không thấy anh nằm bên cạnh nữa rồi.
Một lát sau, Yến Mịch tắm rửa thơm tho rồi đi xuống dưới lầu, cô cẩn thận bước từng bước. Tuy là nói anh rất dịu dàng, nhưng, người đàn ông này quá mạnh mẽ, làm cô phải ê ẩm khắp cả người. Thân xác tàn tạ mà còn bị anh chơi thì còn gì của.
- Dậy rồi sao? Dậy rồi thì mau ăn cháo, uống thuốc đi! Nếu không, tôi sợ cái thân thể yếu đuối này sẽ không trụ được với sức của tôi đâu. Tối nay, tôi còn muốn nữa.
Giọng nói trầm nhưng rõ lớn của ai đó khiến cho Yến Mịch giật thốt tim.
Bắc Dật Quân?
- Anh.... anh còn chưa đi sao?
Từ trên cầu thang nhìn xuống, cô nhìn thấy ánh mắt cười cợt của anh. Bỗng, cô nhìn xung quanh, các cô hầu đều đỏ mặt hết trơn, còn giấu mặt cười thầm nữa.
Phải rồi! Anh ta... lời nói của anh ta! Bắc Dật Quân này đúng là chẳng biết ngượng là gì, da mặt của anh ra dày đến cỡ nào vậy chứ? Chuyện như vậy cũng đem ra nói cho được, còn lớn giọng nữa chứ. Có tình sao?
Hai người nhìn nhau chằm chằm cả buổi không chớp mắt. Yến Mịch nhìn anh sượng trân ngại ngùng. Trong khi đó anh lại tỏ vẻ đắc ý, thích thú.
Có gì mà vui như vậy chứ? Trong đầu Bắc Dật Quân anh chưa bã đậu hay sao ấy, những chuyện đáng xấu hổ như vậy mà cứ thích nói to, còn trước mặt bao nhiêu người nữa chứ. Anh không thấy ngượng nhưng những người đó còn ngượng thay anh đấy.
- Sao không đi nữa? Cô bị chôn chân ở đó luôn rồi à?
Lòi nói gì đâu mà khó nghe quá không biết.
Nghe thấy lời anh, Yến Mịch liền đi xuống, nhưng, chân cô vẫn còn bị thương, vã lại lúc nãy còn bị anh hành nên bây giờ có chút chậm chạp.
Bước từng bước mà cứ như là đang đi trên mép vách núi vậy, dè dặt, chậm rãi.
Bắc Dật Quân mất kiên nhẫn quay đầu "chậc" lưỡi một cái rồi quyết định bước nhanh lên cầu thang.
Anh.... định đỡ Yến Mịch à? Tốt bụng vậy sao?
Không, anh đâu làm mấy chuyện tốn hơi đó, anh chỉ táo bạo bế Yến Mịch lên thôi.
- Đi đứng thôi cũng lề mề, chậm chạp, cô đúng là vô dụng thật đấy.
Mắt anh liếc ngang liếc dọc chê bai cô.
Bỗng nhiên....
- Cô thơm thật đấy! Mới tắm sao? Lần này là tắm cho tôi ngửi đúng không?
Người đàn ông này tự dưng lại dở giọng biến thái, anh đưa đầu đến sát mặt cô ngửi rồi hôn khẽ vào má cô một cái.
- Anh lại là thế nào nữa đây? Lúc tâm trạng anh thay đổi anh có thể nhắc nhở tôi một câu được không vậy? Gì mà thay đổi chóng mặt làm người ra khí hiểu. Chỉ là tắm xà phòng thôi mà, còn cần phải đặc biệt cho người khác ngửi nữa à?
Yến Mịch ghét bỏ không ngừng né người đàn ông kìa lạ này.
Lúc anh ra hung bạo, tàn ác thì vô cùng đáng sợ. Còn khi anh ta giở trò biến thái thì vô cùng ghê tởm khiến người ta rùng mình. Anh ta có hai tính cách khác nhau hay sao vậy?
Nhớ lúc trước còn ghét bỏ cô, hành hạ cô, vậy mà bây giờ lại dịu dàng và không ngừng bám lấy cô.
Bắc Dật Quân, anh lại đang có tính toán gì trong đầu vậy? Anh đang vì bị trầm cảm hay là bữa tiệc mừng thọ của nội? Không lẽ anh đột nhiên có hứng thú với tôi? Xem tôi là tình nhân chăng? Anh cảm thấy tôi mới lạ hơn bọn họ?
Bắc Dật Quân bế cô nàng yếu ớt này ngồi xuống ghế ở bản ăn, một tô cháo đã được đặt sẵn ở bàn, quản gia cũng đứng ở đây.
- Cô cứ ăn đi! Nếu còn muốn thì tôi múc thêm cho, đừng có như lần trước ăn xong rồi nôn ra hết. Nếu cháo lần này mà cô dám bôn ra thì tôi sẽ khiến cho cả nhà cô sụp đổ, sự nghiệp tan tành.
Sự hâm doạ này chẳng làm cho Yến Mịch mảy may lo sợ nữa. Trong ánh mắt cô đột nhiên lại hiện lên ý cười chua chát.
- Anh cứ làm vậy đi, tôi cũng không có ý kiến. Lần trước ba đã dùng tôi để gầy dựng lại được sự nghiệp thì không thẻ dùng Nhã Phương Trinh sao? Lần này không liên hôn với anh thì chắc chắn còn tốt hơn. Nhưng mà... chỉ vì một tô cháo thôi mà anh làm vậy, có đáng không?
Haiz! Anh thở dài một hơi rồi mới cất giọng
- Xem ra lần này không hù doạ được cô rồi, nhưng mà... cái tô cháo này không phải chỉ là một tô cháo, nó không có bình thường đâu. Vì vậy cô phải trân trọng mà ăn cho ngon miệng, nếu không... tôi sẽ khiến cô phải đau đớn trên giường.
Hai chữ "trên giường" anh ghé sát vào rai Yến Mịch mà nói, khiến cô rùng mình mà đẩy Bắc Dật Quân ra.
- Trong đầu anh suốt ngày cứ toàn nghĩ những chuyện không đâu. Không lẽ cháu này quý giá đến vậy sao?
Yến Mịch nếm thử. Ồ! Ngon thì có ngon đấy nhưng cũng chỉ giống những tô cháo bình thường thôi mà. Khác biệt chỗ nào?
- Cháo này cũng bình thường thôi mà.
Đôi mắt Yến Mịch nhìn Bắc Dật Quân đầy nghi ngờ.
Anh ta kéo ghế ngồi xuống chẳng nói gì, lúc này quản gia bỗng cất tiếng vui vẻ.
- Thiếu phu nhân! Cháo này thật sự không đơn giản đâu. Đây là do thiếu gia đích thân xuống bếp đấy. Đây là lần đầu tiên thiếu gia nấu cháo cho người khác, thiếu phu nhân là người đầu tiên được nếm tài nghệ của thiếu gia. Đương nhiên cháo liền biến thành một tô cháo hiếm có.
- Hả!? Anh? Nấu cháo? Cho tôi?
Không thể nào tin được, đây là thứ đãi ngộ đặc biệt gì vậy? Có ai có thể giải thích cho tôi không?