Sau khi truyền máu cho Yến Mịch cô đã trở nên tốt hơn. Chỉ là sắc mặt vẫn còn trắng bệch không có sức sống.
Anh đứng trong phòng bệnh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, không hề chớp mắt.
Anh nhìn cô một hồi rồi lại cau mày tỏ ra thương xót.
Anh nuốt nước bọt, bàn tay thon dài từ từ, từ từ chạm vào mái tóc đen dài của Yến Mịch, anh vuốt tóc cô âu yếm rồi lại đưa tay đến nâng bàn tay vẫn còn băng bó của cô.
Anh hôn lên tay cô.
Bắc Dật Quân lại nhìn đến đôi chân thon gọn đó, đôi chân của con gái vậy mà lại bị băng bó khắp nơi.
Nhìn cô gái tàn tạ, có chi chít vết thương trên người đang nằm ngay trước mặt mình, tự nhiên lòng anh lại quặn thắt lại như có ai đó đang bóp chặt.
Rõ ràng là anh đang đau lòng, đang quan tâm cô. Tại sao anh lại không thể thừa nhận? Không thể bài tỏ trước mặt Yến Mịch? Tại sao hành động của anh, lời nói của anh không thể như lòng của mình?
Có thể là vì sĩ diện, cũng có thể là vì sự kiêu ngạo trong anh.
Anh không chấp nhận, cũng không muốn thừa nhận rằng mình đã rung động với Yến Mịch. Lí trí của anh không cho phép con tim mình rung.
Yêu rồi lại phải đau lòng, vết thương trước kia của anh chính là do sự tin tưởng, yêu thương mà ra.
Hiện tại anh luôn tỉnh táo, mọi việc anh đều phải xử lý bằng đầu óc, anh làm việc không hề dùng trái tim để suy xét.
Sự kiêu ngạo, kiêu hãnh của một người đàn ông không cho phép anh têu một người phụ nữ được mình mua về, không cho phép mình yêu một người phụ nữ đầy bệnh tật. Cô ấy... không xứng.
Tuy lòng đang quặn đau, co thắt nhưng gương mặt của Bắc Dật Quân vẫn điềm nhiên không thể ngờ, anh không để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào cả.
Nếu không phải là người thân thiết với Bắc Dật Quân thì chắc chắn sẽ chẳng nhận biết được gì ngoài sự lạnh lùng đến băng giá.
Mùa đông, nay đã là cuối đông rồi, thời tiết đang dần dần cải thiện hơn nhưng cũng chẳng biết trong mùa đông này Yến Mịch đã vào bệnh viện bai nhiêu lần.
Cuối đông rồi, cứ tưởng cô sẽ sống yên ổn cho đến mùa xuân... nhưng xem ra không như ý muốn rồi. Sóng gió cứ không ngừng ập đến, hết chuyện này rồi đến chuyện khác.
Những lần trước là do người khác khiến cô đau lòng, khiến cô buồn bã, tổn thương còn hiện tại thì chính bản thân cô đang làm điều đó.
Trầm cảm? Đúng vậy, cô đã dồn nén hết tất cả để hình thành căn bệnh này. Tạo ra nó thì vô cùng dễ dàng nhưng muốn chữa nó thì sao? Cô có thể vượt qua được không? Cuộc sống này sẽ... có giúp cô à?
Đối với người khác.... được sống chính là hạnh phúc, là vui sướng. Nhưng còn với Yến Mịch thì sống chính là một điều khó khăn, khổ sở, với cô... chỉ có chết mới là vui vẻ.
Bi quan chính là suy nghĩ rất phổ biến của người bị bệnh trầm cảm, không muốn sống nữa chính là nguyên nhân chủ yếu khiến người bệnh trầm cảm chết sớm vì tự tử.
Không biết... Bắc Dật Quân có giúp được cô không? Hay lời nói của anh, hành động của anh càng khiến bệnh cô thêm nặng?
Tuy nói Bắc Dật Quân không muốn thừa nhận tình cảm của mình, anh đang cố gắng phớt lờ nó sang một bên. Nhưng tình cảm đã hình thành rồi sao có thể dễ dàng gạt bỏ?
Tình cảm của anh chỉ là được bản thân anh chôn vùi thật sâu mà thôi.
Có tình cảm thì chắc chắn anh đối với cô sẽ tốt hơn nhưng... chỉ sợ lời nói cứng rắn, lạnh nhạt của anh sẽ khiến cô hiểu lầm mà thêm bi thương.
Haiz! Chỉ có thể nói rằng.... Yến Mịch cô xui xẻo khi dính phải người đàn ông ác quỷ này, xui xẻo khi yêu phải anh... lại còn kém may mắn hơn nưac khi anh có sự rung động với cô.