Hít một hơi thật sâu, cô cố bình tĩnh lại cảm xúc của mình.
- Hức... haiz! Tôi không ỷ vào ai cả. Tôi cũng đã nói rồi... tôi không thích anh như hiện tại. Nếu anh lại định làm gì tôi... thì cứ nói thẳng ra đi. Tôi đã mệt mỏi lắm rồi, tôi không còn sức lực để suy nghĩ những ẩn ý của anh nữa. Còn nếu... anh đang lo về tiệc mừng thọ của nội sắp tới thì anh không cần lo đâu, từ đây đến cho đến khi kết thúc tiệc... tôi... tôi sẽ không chết đâu mà anh lo. Tôi sẽ cố sống cho đến lúc đó.
Lời nói của cô chậm rãi nhưng lại chắc từng chữ. Lời cô nhấn mạnh nhất chính là "không chết", "cố sống".
Ý của cô là gì? Cô nói cô mệt khi anh có đầy ẩn ý trong lời nói, còn cô, Yến Mịch, cô chắc chắn đây không phải là ẩn ý?
Không chết? Cố sống? Cô nói vậy là ý gì cơ chứ? Cô... đang định làm gì? Cô thật sự đã chán sống đến vậy rồi sao? Cô có ý định... chết... chết hay sao? Cô nói như vậy là cô đang nói với anh... cô sẽ chết khi tiệc mừng thọ của nội kết thúc à? Cô điên sao?
- Yến Mịch, rốt cuộc là cô bị sao vậy? Tốt nhất là cô nên sốc lại tinh thần đi! Cô như vậy là sao? Cô muốn chết? Cô không muốn sống nữa hay sao?
Trong khi anh đang tỏ ra lo lắng, ép buộc cô, ra lệnh cô phải trở nên tốt lên thì Yến Mịch cô lại....
Yến Mịch lại bắt đầu thay đổi trạng thái hiện tại, ánh mắt ánh lên sự buồn bã, lờ đờ, mất hồn, không còn sức sống.
Trôi đôi môi hồng của cô bỗng nhếch lên một nụ cười đau khổ, bi thương. Chậm rãi, cô mấp máy nhỏ giọng.
- Ha! Anh nói vậy là có ý gì vậy? Là anh... đang lo lắng cho tôi? Hay là do anh đang cần tôi nên mới có thái độ như vậy? Hừ! Hay anh.... đang sợ tôi chết rồi... thì tiền của anh coi như không cánh mà bay, nó sẽ theo tôi cùng xuống địa ngục?
Tâm trạng cô đang buồn bã... bỗng chốc lại trở nên hung dữ, độc ác có lẫn... sự tàn bạo. Ánh mắt của cô như có ánh lửa mà quay sang nhìn anh. Ngay cả một người đàn ông như Dật Quân mà cũng có chút sợ hãi với ánh mắt này.
- Nhưng mà.... anh cũng đừng tiếc số tiền đó. Anh nên tiếc cho tôi mới đúng, một sinh mạng đấy. Ha ha ha! Mà thôi, tôi chết thì có ai thương tiếc làm gì, cuộc đời của các người... chỉ thiếu một người thoáng qua như tôi thì có mất mác gì đâu. Số phận tôi vốn đã trớ trêu rồi, vốn đã định bạc phận, nhưng tôi thật sự.....
- Thật sự không chịu được khi các người còn lợi dụng nó mà chơi đùa tôi, hành hạ tôi. Các người xem thường tôi phải không? Ghét bỏ tôi phải không? Có phải các người xem tôi là gánh nặng? Một cô tiểu thư không may mắn.
Cô phẫn nỗ đến mức huơ tay đập vỡ chậu hoa trên bàn, làm cho miểng thủy tinh văng ra khắp sàn.
- Cô... cô rốt cuộc là bị sao vậy? Cô... điên rồi hay sao vậy?
Anh đứng dậy quát lớn vào mặt cô một cách hung dữ nhưng Yến Mịch không hề sợ hãi mà còn làm cho cô kích động hơn.
- Đúng vậy, tôi điên rồi, tôi thật sự bị các người ép đến điên rồi. Tôi điên rồi. Ha ha ha! Ha ha ha! Điên rồi, ha ha ha!
Cô thật sự như phát điên mà la hét, cô đứng dậy, chân cô đi khập khiễng, không may cô đã đạp vào miểng thủy tinh, nhưng có lẽ như... cô không có cảm giác đau!!
Bắc Dật Quân thấy cô phát điên lên liền cau mày, trong lòng anh hình như còn đang lo lắng nữa là.
Nếu là bình thường anh sẽ chẳng vậy đâu, anh sẽ ngồi chéo chân mà nhìn cô ấy nổi loạn.
Nhưng hiện tại thì không, đó là Nhã Yến Mịch, anh cảm thấy vô cùng bất ngờ. Đây còn là Nhã Yến Mịch không? Là do... bị ép quá nên mới... kích động?