Câu nói lúc nãy của Nhã Yến Mịch đã làm khơi dậy "nhã hứng" của Bắc Dật Quân.
Đôi mắt sâu thẳm chứa đầy sự kì lạ bắt đầu đổ dồn vào đôi mắt khao khát dục vọng của anh.
- Anh muốn tôi? Ha ha ha! Anh lại muốn tôi sao? Tôi thật sự không hiểu được là tôi có điểm nào hấp dẫn anh nữa. Anh cảm thấy.... tôi có bằng những người phụ nữ ngoài kia của anh không?
Anh giật mình.... không nghĩ rằng cô sẽ hỏi như vậy.
- Ha! Cô nghĩ... mình bằng không?
Cô không ngần ngại gì nhanh chóng cất lời.
- Không bằng, đương nhiên là không rồi, vậy tại sao anh lại muốn tôi chứ?
Nói xong cô liền cau mày ngồi dậy, đẩy anh sang một bên.
- Anh đi tìm những người phụ nữ kia của anh đi! Một người như tôi không xứng để phục vụ anh.
Ánh mắt anh trong thoáng chốc lại bốc lửa.
Cô còn chưa kịp bước xuống giường thì anh đã kéo cô lại đè xuống một lần nữa.
Lần này anh vội vàng khoá chặt lấy môi cô, đôi môi lạnh của anh hôn lên đôi môi ấm nóng của người phụ nữ ở dưới người mình.
Men rượu trong người khiến cho cô trở nên mơ màng, chỉ vài giây... nụ hôn nồng cháy này đã khiến cô nóng ran khắp thân thể.
- Ưm.... ưm!
Nụ hôn nóng bỏng vừa dứt ra, anh liền lấy tay lau miệng.
Ánh mắt mờ ảo, hơi thở gấp gáp khiến cho Bắc Dật Quân càng thích thú với Yến Mịch.
Men rượu đã giúp cho món đồ chơi của anh thêm phần hấp dẫn.
Anh lần gấp gáp hôn cô thêm lần nữa, lần này Yến Mịch đã bị chìm đắm vào hơi thở nồng ấm này.
- Ưm... a! Anh.... anh đừng....! Bắc Dật Quân... ưm!
Không hiểu sao Yến Mịch lại có chút cảm giác hạnh phúc. Không hiểu sao lần này anh lại nhẹ nhàng với cô như vậy, nhẹ nhàng đến mức khiến cô phải rùng mình.
...----------------...
...----------------...
Sáng hôm sau, một ngày mới lại bắt đầu, cuộc sống tươi đẹp lại một lần nữa chóm nở.
Ánh sáng ngập tràn trong căn phòng vốn đầy u tối. Tiếng chim ríu rít làm cho tâm hồn vốn bi thương lại tràn đầy yêu thương, vui vẻ.
Ngày mới đến rồi, hãy bỏ qua những chuyện không vui của ngày hôm qua để làm lại cuộc đời.
Mở mắt ra, cuộc sống này lại là một cuộc sống tràn ngập ánh mai.
- Ưm....
Còn chưa kịp định thần lại thì một giọng nói trầm ấm bỗng cất lê.
- Dậy rồi sao?
Đầu cô còn đang rất nhức nhối vì chai rượu vang hôm qua, tỉnh dậy còn nhìn thấy anh, đầu óc của cô càng thêm mơ hồ.
- Anh.......?
Cô kéo chăn ngồi bật dậy, hốt hoảng không yên.
- Anh cái gì mà anh? Tối hôm qua... vất vả cho cô rồi, tôi cảm thấy vui lắm.
Bắc Dật Quân ngồi dậy hôn lấy trán cô làm cô bỗng tái xanh cả mặt.
Rồi lại tự dưng đỏ mặt, có lẽ... là cô đã nhớ ra chuyện tối hôm qua.
Nhưng cô lại một lần nữa vô cảm.
Cô không cách nào tin, cũng chẳng dám tin vào sự dịu dàng này. Cô chắc chắn rằng... nó chỉ là nhất thời. Anh ta thì có thể dịu dàng với cô như vậy bao lâu kia chứ.
Bắc Dật Quân anh vui thì là như vậy, buồn... thì liền biến thành một con người khác. Nhanh đến mức chóng mặt, đến mức khiến cô trở tay không kịp.
- Tối hôm qua cô đúng là thú vị lắm đấy!
Giọng nói lại bất chợt vang lên khiến cô giật mình.
Đúng vậy, hôm qua có men trong người cô đúng là khác hẳn thường ngày. Ngay cả bản thân cô cũng không tin rằng... đó chính là cô.
- Anh đừng có tỏ ra dịu dàng như vậy nữa, đáng sợ quá đấy.
Đôi môi cô mấp máy trong vô thức còn chưa kịp suy nghĩ.
Bắc Dật Quân chợt nhìn cô biến thái rồi đưa cánh tay ra.
- Ồ! Tôi dịu dàng thì đáng sợ nhưng cô uống rượu... cũng đáng sợ không kém đó.
Nhìn thấy cánh tay anh bị rướm máu do bị cô cắn hôm qua, tự dưng cô lại cảm thấy tội lỗi, cảm thấy đau lòng vô cớ.
Cô lại một lần nữa vô thức đưa tay ra... nhẹ nhàng chạm tay vào vết thương do cô gây ra của anh.
Thế nhưng Yến Mịch lại không nhìn thấy vẻ mặt thoả mãn của anh, hình như... Bắc Dật Quân anh đang cảm thấy rất vui khi được Yến Mịch quan tâm!