Anh bị điên rồi hay sao vậy?
Anh mắt cô hung tợn nhìn anh dường như còn hơn cả ánh mắt của anh thường ngày.
Anh ngạc nhiên đến phát cười.
- Ha ha ha ha!
Nhưng cảm xúc của cô lúc này đang rất hỗn loạn, cô thật sự cảm thấy bực tức với nụ cười này. Ghét cay ghét đắng nụ cười đào hoa này đã không biết bao nhiêu lần quyến rũ những cô em xinh đẹp, nóng bỏng. "Ha ha ha ha!" Nụ cười này làm cho cô như bị ảo giác mà sợ hãi.
- Anh đang khinh thường tôi? Tôi cắn anh không đau sao? Anh khinh tôi có phải không? Vì tôi được anh mua về? Anh đang nhạo báng tôi?
Sự sợ hãi trộn lẫn với cảm xúc bấn loạn khiến cho Yến Mịch như biến thành một người khác.
Là bị dồn vào bước đường cùng nên cô mới trở thành như vậy?
Nhân lúc Bắc Dật Quân không cảnh giác, Yến Mịch đã nhào đến đẩy anh quay xuống giường, cô đè lên người anh rồi vội nắm chặt chiếc cà vạt.
Ánh mắt của cô như đang muốn giết người... không... giết Bắc Dật Quân thì phải.
Quả là có men rượu vào người thì cho dù là một người yếu đuối cũng có thể biến thành tổng tài.
- Cô đang muốn làm gì?
Đôi môi mỏng của anh đang dần dần cong lên thích thú.
- Lại cười? Tôi ghét nhất chính là nụ cười này của anh. Cũng chính tại nụ cười này của anh năm đó nên tôi mới yêu anh đến vậy. Cũng tại vì nó mà tôi luôn mất ăn mất ngủ nhớ đến anh. Anh có biết không?
- Cũng tại vì nụ cười dịu dàng như trăng sao này... mà trong mắt tôi anh luôn là người tốt đẹp, hoàn hảo. Nhưng rồi thì sao? Hả?
- Anh có biết... khi tôi nghe được người mà mình sắp phải gả cho là Bắc Dật Quân... tôi đã vui mừng ra sao không? Tôi cứ tưởng... cứ tưởng rằng... cho dù chúng ta không có tình cảm nhưng mà dần dần bồi đắp... chắc chắn tôi và anh sẽ có thể ở bên nhau hạnh phúc.
- Nhưng tôi sai rồi, là tôi đã sai, tất cả chỉ là do tôi ảo tưởng.
- Tại sao vậy? Tại sao anh lại dập tắt đi hết những điều tốt đẹp mà tôi luôn nghĩ về anh?
- Ha! Ha ha ha! Có phải anh đang cảm thấy tôi ngu ngốc, tôi thê thảm lắm không? Có phải... anh cảm thấy tôi như những người phụ nữ ngoài kia? Chết mê chết mệt vì anh?
- Nhưng như vậy vẫn chưa là gì đâu. Thứ anh làm tôi đau khổ, thất vọng nhất... chính là anh đã giẫm đạp sự thật lòng của tôi, là anh đã xem tôi là người phụ nữ khác, anh dùng tôi... để thay thế cho người đó.
- Anh... thật sự rất tàn nhẫn! Nếu có thể... tôi cũng muốn trả lại hết cho anh sự... tàn nhẫn này.
Đôi mắt đó, nụ cười tàn ác đó... anh như đang nhìn thấy một nửa của mình ở cô. Thật khiến cho người ta phải chua xót.
Cứ tưởng rằng Yến Mịch cô đã chiếm thế thượng phong rồi.
Nhưng chợt anh lại đẩy cô lật người lại.
- Á!!!
Trong phút chốc, anh ta đã đè lên người cô.
- Ha, được đấy! Cô muốn trả lại cho tôi bằng cách gì? Cô làm gì tôi đây? Hả? Giết tôi? Cô có đủ khả năng đó không? Hay... muốn tôi mất hết tất cả? Cô đi cầu trời à?
- Cho dù là kiếp sau hay kiếp sau nữa cô... cũng chẳng làm gì được tôi đâu chứ đừng nói là kiếp này. Nhã Yến Mịch cô... mãi mãi cũng chỉ là người để Bắc Dật Quân tôi chơi đùa thôi.
Sự thích thú của anh đã được làm tỏ trong lời nói, đôi môi lạnh nhạt của anh cười lạnh lùng để lộ ra hàm răng trắng ngần.
Không bị dao động, cũng chẳng ngã khụy trước lời nói của anh, lần này cô cau mày lại thở ra một hơi.
- Ồ! Vậy thì thật đáng thương cho anh quá! Vậy thì anh... chỉ có thể mãi mãi bị ràng buộc bởi Nhã Yến Mịch tôi mà thôi.
Ôi! Sao lại đổi lại rồi? Không phải là Nhã Yến Mịch cô bị ràng buộc bởi Bắc Dật Quân nữa sao?
Cũng đúng, nếu anh chán cô rồi, không cần cho nữa thì sẽ thả cô đi như vậy thì cô được thoát thân rồi. Nhưng nếu anh cứ giữ lại cô không buông thì... cô sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh và đồng nghĩa với việc anh cũng bị ràng buộc với cô bởi cái gì đó gọi là... thích thú.