Yến Mịch đứng không vững nên ngòi xuống sofa, đầu óc của cô đang quay cuồng, cô không hiểu gì cả.
- Dì Lệ cũng không nghĩ rằng mình sẽ có ngày hôm nay đâu, ba con và dì đã ở bên nhau trước khi ba mẹ con đám cưới, kết hôn. Đến bây giờ ông ấy vẫn còn hay đến chỗ dì, vẫn còn chu cấp cho mẹ con dì. Dì cứ tưởng chúng ta cứ sống như vậy mãi, dù sao thì như vậy cũng tốt lắm rồi, nhưng mà... không ngờ có một ngày mẹ con dì lại có danh phận.
Người được gọi là dì Lệ này nói ra một cách rất thản nhiên.
- Ở bên nhau trước khi ba mẹ tôi đám cưới, kết hôn?
Yến Mịch chậm rãi nói nhưng chắc từng chữ, cô vẫn còn chưa hiểu cho lắm. Không lẽ... ba mẹ cô cũng là vì liên hôn mà thành sao?
Không đợi cho đến khi thắc mắc của Yến Mịch lớn lên, ba cô chậm rãi tiếp lời.
- Thật ra thì... ba và dì Lệ của con yêu nhau từ sớm, định là sẽ ở bên cạnh nhau cho đến cuối đời nhưng không ngờ... ba phải hi sinh tình yêu này mà nghe lời ông bà nội cưới mẹ con. Ba mẹ... cũng là vì hi sinh tình cảm riêng để giúp cho mối quan hệ của hai nhà càng vững chắc, sự nghiệp càng phồn thịnh. Nhưng cưới mẹ con rồi ba vẫn còn lén lút qua lại với dì Lệ của con. Trước khi cưới mẹ con dì ấy đã mang thai tiểu Trinh rồi. Tiếp đó là.....
Ông không nói tiếp nữa, vì ông nghĩ mọi chuyện tiếp theo có lẽ Yến Mịch đã hiểu.
Yến Mịch hít vào một hơi thật sâu rồi bình tĩnh lại, cô đi đến khoác vai an ủi mẹ trông khi Yến Mịch cô còn chưa chấp nhận nổi sự thật này.
Cô vừa cảm thấy giận nhưng cũng hiểu, liên hôn vốn dĩ là không có tình yêu, có nhiều người phải hi sinh tình yêu riêng của mình, phải từ bỏ nó để giúp cho gia tộc chứ không phải riêng mình ba mẹ cô.
Cho dù cô có hiểu nhưng cũng không cách nào thích ứng được, tự dưng cô lại có thêm một người chị, một người anh, còn có thêm một người mẹ.
Trong chốc lát mà đã xảy ra bao nhiêu chuyện cô không ngờ được, đầu óc cô vãn còn đang bấn loạn tự dưng lại hiểu ra.
Ba đã có bọn họ rồi, đã có thêm hai người con để yêu thương rồi, có một người con gái để chiều chuộng, có một người con trai để kế thừa sự nghiệp. Vậy còn mình, một đứa con gái bệnh tật như mình sẽ còn là gì nữa đây? Vã lại... mình còn bị gả đi rồi, bị bán đi rồi, bị hi sinh cho gia tộc rồi thì.... mình có con là con gái cưng, đứa con duy nhất của gia đình này không?
Không hiểu sao Yến Mịch lại bỗng thốt lên trong vô thức.
- Ba à! Vậy bây giờ... con là gì đây? Ba có còn cần con nữa không?
Ba cô còn chưa nói gì thì người chị mới này đã đi đến trước mặt tươi cười nắm lấy tay cô. Nụ cười này không hề giả tạo nhưng... không hiểu sao cô lại thấy nó không hề bình thường.
- Yến Mịch à! Chúng ta đều là con của ba... sao ba lại không cần chúng ta chứ? Em đừng có bi quan như vậy. Hiện tại... em không phải là đang giúp gia đình sao? Em càng là người quan trọng nhất trong gia đình này.
Ý chị ấy là sao chứ? Vì Yến Mịch gả cho Bắc gia nên cô ấy mới là người có ích sao? Còn bình thường thì gia đình này vốn không cần cô ấy phải không?
Người anh mới của cô xũng vội cất tiếng.
- Em gái à! Em thật sự là một người rất quan trọng trong gia đình này. Có em thì mối quan hệ giữa hai nhà Nhã - Bắc mới vững chắc được. Tuy em bị bênh nhưng em không hề vô dụng.
Nụ cười nhếch đó như đang xát muối vào tim cô, nó càng khiến mình cảm thấy vô dụng hơn.
Nhưng bọn họ thì có là gì... ba cô mới là người thật sự khiến cô đau lòng.
- Con bây giờ đã là vợ của Bắc Dật Quân rồi, con phải nghe lời nó có biết không? Đừng có làm càng mà chọc cho con rể tức giận, nếu không... thì cả nhà chúng ta sẽ toi mất, trên dưới Nhã gia không phải là ít người. Con làm gì thì cũng phải nghĩ đến Nhã gia, nghĩ đến ba mẹ.
Ba cô bảo cô phải suy nghĩ đến Nhã gia, còn cô, ai lo lắng cho cô đây. Bây giờ trong nhà mẹ cô như chẳng còn quyền gì nữa rồi. Từ đầu đến cuối bà đều không nói lời nào khiến cô càng thương cho bà.
Nhưng mà... từ bao giờ mà... số phận của Nhã Yến Mịch cô lại gắn liền với Bắc Dật Quân và Bắc gia kia chứ?
Từ bao giờ mà ba cô lại biến thành một người như thế này? Ông ấy sao lại trở nên vô tình như vậy? Đây... vốn dĩ không phải là ba của cô. Ông ấy không phải ba của cô đúng không?