Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 960






CHƯƠNG 962

Từ tối qua đến hôm nay cô đều không gặp bọn họ. Không biết đám người đó lại âm mưu chuyện gì nữa đây?

Tô Khiết âm thầm thở dài. Cô luôn không để ý đến những thứ vật chất bên ngoài nhưng bây giờ đám người Tô Trung Dung làm vậy đúng là quá đáng.

Thật sự là không còn một chiếc xe nào trong gara cả, tất cả đều đã bị lái đi.

Không có xe, Tô Khiết nghĩ chỉ có thể bắt taxi đi đến bệnh viện. Nhưng ở chỗ nhà tổ nhà họ Tô này không dễ bắt xe,

cần phải đi bộ một quãng đường mới được.

Chỉ là Tô Khiết vừa đi ra khỏi cửa lại nhìn thấy ngoài cửa có một chiếc xe đang đậu, đương nhiên xe không quan trọng, quan trọng là người đang đứng bên cạnh chiếc xe kia kìa.

Chiếc xe sang trọng phiên bản giới hạn đậu ngoài cổng của nhà tổ nhà họ Tô, đúng là rất nổi bật, rất bắt mắt.

Nếu không có người đứng bên cạnh chiếc xe thì Tô Khiết còn muốn thưởng thức chiếc xe thêm một lát nữa.

Nhưng mà bởi vì có người bên cạnh chiếc xe nên lúc này Tô Khiết hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức.

Đương nhiên, nếu cậu ba Nguyễn biết được suy nghĩ lúc này của cô, chắc chắn anh sẽ tát cho cô một tát chết tươi.

Khoảnh khắc khi Tô Khiết nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần, hai chân của cô theo bản năng dừng lại, cả người cứng ngắc. Thật ra khoảnh khác đó thậm chí Tô Khiết đã muốn rút lui. Chỉ có điều dù sao cô cũng là người đã gặp qua rất nhiêu cảnh tượng hoành tráng, cho nên cuối cùng cô cũng khống chế được hành động rút lui của mình.

Nguyễn Hạo Thần hơi dựa vào cửa xe, không nhúc nhích. Đôi mắt anh rất thản nhiên nhìn cô.

Nhìn thấy cô, anh cũng không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, cứ yên lặng nhìn cô như vậy.

Anh không có động tác, cũng không có phản ứng, thậm chí trên mặt cũng không có bất kỳ cảm xúc nào. Khoảnh khắc đó,

thậm chí Tô Khiết còn tự hỏi liệu có phải anh không nhìn thấy cô không?

Cậu ba Nguyễn cũng đâu có mù?

Tô Khiết thầm thở dài, đã ba ngày không gặp, lúc này đột nhiên nhìn thấy anh ở đây, cô bỗng cảm thấy thất thần.

Không, cô không nên thất thần. Bây giờ cô nên nghĩ đến hậu quả. Buổi sáng ba ngày trước, khi cô rời đi, anh nói anh sẽ đến

bệnh viện tìm cô, nếu không tìm được người, thì cô tự gánh vác hậu quả.

Rõ ràng hôm đó anh đến bệnh viện tìm cô nhưng không thấy ai. Sau đó anh gọi điện thoại cho cô, cô lại cúp máy. Sau đó nữa bởi vì chuyện của Bùi Dật Duy mà cô lại cúp máy thêm một lân nữa.

Tuy nhiên, sau đó anh không gọi lại và không có động tĩnh gì trong mấy ngày qua, cho nên cô nghĩ rằng mọi chuyện đã qua rồi.

Nhưng sự thật chứng minh, cô quả thực rất ngây thơ.

Người này mới sáng sớm đã chặn cô ở cửa nhà họ Tô. Cô nghĩ chắc chắn không phải là tình cờ, mà rõ ràng anh là đến tìm cô tính sổ.

Tô Khiết đang băn khoăn không biết có nên chào anh không? Nếu chào anh thì cô phải nói gì?

Tô Khiết tự thấy bình thường cô cũng là người có tài ăn nói nhưng bây giờ cô cảm thấy ngay cả một câu chào hỏi đơn giản cô lại nói không ra.