Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 933






Chương 935

Thấy bóng dáng rời đi của cô, ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần nhiêu thêm vài phần ý cười thâm sâu.

Tô Khiết sau khi rời khỏi khách sạn, tâm trạng vẫn không thể bình ổn lại được, cô không hiểu, tại sao người đàn ông 5 năm trước đột nhiên lại trở thành Nguyễn Hạo Thần rồi?

Thế nào lại là Nguyễn Hạo Thần chứ?

Là ai không được, tại sao phải là Nguyễn Hạo Thần chứ?

Dụ Vỹ Phàm rõ ràng nói với cô người tối hôm đó là Mặc Diêm, cô đối với Dụ Vỹ Phàm vẫn hiểu, không có tin Dụ Vũ Phàm sẽ không linh tinh.

Nhưng, vừa rồi khi ở trong phòng, Nguyễn Hạo Thần lại nói rõ ràng như thế, kể cả chỉ tiết khi đó Nguyễn Hạo Thần đều nói rất rõ ràng.

Nếu như người đàn ông 5 năm trước không phải là Nguyễn Hạo Thần, Nguyễn Hạo Thần không thể biết rõ như thế được, người biết chuyện 5 năm trước của cô không nhiều, và chỉ tiết lúc đó cô càng không có nói với bất kỳ ai, kể cả Hứa Dinh Dinh.

Nhưng Nguyễn Hạo Thần lại biết, hơn nữa biết rất rõ.

Cho nên, chuyện này chắc sẽ không sai, chỉ là không biết Mặc Diêm đó là thế nào? Dụ Vũ Phàm tại sao tưởng lầm người đàn ông 5 năm trước là Mặc Diêm?

Trong lòng của Tô Khiết mặc dù còn có một số nghi hoặc, nhưng cô biết, người đàn ông 5 năm trước rất có thể thật sự là Nguyễn Hạo Thần.

Nếu như người đàn ông 5 năm trước thật sự là Nguyễn Hạo Thần, lấy tính cách tác phong của Nguyễn Hạo Thần, sẽ tha cho cô sao?

Tô Khiết biết, tuyệt đối không thể, nếu không, Nguyễn Hạo Thần sẽ không tốn hết tâm cơ sắp xếp tất cả chuyện này để thăm dò!

Cứ như thế, Nguyễn Hạo Thần sẽ đối với cô thế nào? Sẽ làm gì với cô?

Tô Khiết còn nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng hơn, vấn đề của hai đứa trẻ, nếu người đàn ông 5 năm trước là Nguyễn Hạo Thần, vậy thì Nguyễn Hạo Thần chẳng phải chính là ba ruột của hai đứa trẻ…

Lúc này cơ thể của Tô Khiết lập tức cứng nhắc, cô thậm chí trực tiếp dừng bước chân, đứng ở đó, không thể nhúc nhích được.

Khoảnh khắc này, Tô Khiết cảm thấy, chân của cô không thể cất bước, cứng nhắc, không có sức.

Tô Khiết một lúc sau mới hoàn hồn lại, vào lúc này, một chiếc taxi dừng trước mặt cô, mắt của Tô Khiết lóe lên, nhanh chóng lên xe.

Bây giờ ông nội còn ở trong bệnh viện, cô cả đêm hôm qua cũng không có trở về, ngay cả điện thoại cũng không có gọi một cuộc, ông nội chắc chắn rất lo lắng, cho nên cô bây giờ muốn đến bệnh viện trước.

Chỉ là, lúc này Tô Khiết rõ ràng có chút tâm sự nằng nề, cho nên, không có phát hiện, đằng sau cô, một đôi mắt đang nhìn cô.

Khi Tô Khiết chạy đến bệnh viện, ông cụ Tô đã tỉnh rồi, khi cô bước vào phòng bệnh, Hinh Tú Bình đang bón đồ ăn sáng cho ông cụ Tô, từ sau khi ông cụ Tô sinh bệnh, Hinh Tú Bình luôn túc trực ở phòng bệnh, gần như không có rời khỏi.

Lúc này, sắc mặt của Hinh Tú Bình rất dịu dàng, khóe môi còn mang theo nụ cười ôn hòa, động tác nhẹ nhàng lại cẩn thận, nhìn ra được, bà ta đối với ông cụ Tô thật sự rất tốt.

Tô Khiết nhìn thấy một màn này, trong lòng không khỏi cảm động, trong nghịch cảnh có thể thấy chân tình, lời này thật sự một chút cũng không sai.

Tô Khiết sau khi bước vào phòng thì khế thở dài, nghĩ nếu như ông nội hỏi cô tối qua đi đâu, cô nên giải thích thế nào.

“Khiết Khiết đến rồi.” Hinh Tú Bình nhìn thấy cô, trên mặt lập tức nở nụ cười tươi.