Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 900






Chương 902

Hơn nữa, khi ở nước M, cô giả vờ như không biết anh, vì vậy tốt nhất đừng nhắc đến chuyện này nữa, coi như chuyện đó chưa từng xảy ra.

Mà hiện tại đã hơn 20 ngày, không có chuyện gì xảy ra, cô đoán là Nguyễn Hạo Thần cũng đã quên.

Đương nhiên cũng không cân nhắc lại nữa.

Chỉ là cô không ngờ vừa trở về thành phố A đã gặp lại anh, cô đã ly hôn với anh, làm sao vẫn có thể gặp anh ở khắp nơi như thế này!

Hứa Tô Khiết nghĩ dù sao bây giờ đã chạm mặt thì vẫn phải nên chào hỏi một tiếng, thế nên cô nhìn anh và rất lễ độ nói: “Ngài Nguyễn, thật là trùng hợp.”

Sắc mặt vốn u ám của Nguyễn Hạo Thần càng thêm đen sâm lại, như bầu trời lúc nào cũng có thể đổ mưa được, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, như muốn đâm thủng mặt cô vậy.

Ngài Nguyễn!!

Được, được lắm, lúc ở nước M, cô đổi thành bộ dạng thực sự, giả bộ không quen biết anh, gọi anh là ngài Nguyễn thì cũng thôi đi.

Bây giờ, cô là Tô Khiết, là bộ dạng ngày thường tiếp xúc với anh thế mà cô lại vẫn gọi anh là ngài Nguyễn, cho nên cô đây là muốn vạch rõ thêm ranh giới với anh sao?

Còn trùng hợp? Đúng là rất trùng hợp, trùng hợp đến nỗi bây giờ anh chỉ muốn bóp chết cô.

Khóe miệng thư kí Lưu khẽ giật, trùng hợp? Tổng gíam đốc cố ý đến đây tìm Mợ chủ, có thể không trùng hợp được hay sao?

Bộ dạng này của tổng giám đốc vừa nhìn là biết đến tìm Mợ chủ rồi, muốn rõ ràng bao nhiêu thì có rõ ràng bấy nhiêu.

Mợ chủ không phải rất thông minh sao? Sao lúc này không nhìn thấy rõ điêu này chứ?

“Ngài Nguyễn đến bệnh viện thăm người ốm sao?” Thấy anh không trả lời mà sắc mặt càng dọa người hơn, Tô Khiết âm thâm hít sâu một hơi, nghĩ rằng anh đến bệnh viện chắc là để thăm người bệnh nhỉ?

Chỉ là, người này rốt cuộc là làm sao vậy? Bộ dạng này của anh thật đáng sợ.

Lúc kết hôn với anh mặc dù cũng đã từng thấy bộ dạng anh tức giận, nhưng hình như không đáng sợ như bây giờ.

Bởi vì bọn họ ly hôn theo thỏa thuận, lúc đó thư kí Lưu tự mình hỏi anh, anh đồng ý, cho nên Tô Khiết luôn cảm thấy chuyện đó đã hoàn toàn kết thúc rồi.

Hơn nữa Tô Khiết luôn cảm thấy tất cả những chuyện này đều không có vấn đề gì.

Cho nên, Tô Khiết có thế nào cũng không nghĩ đến Nguyễn Hạo Thần cố ý đến đây tìm cô, không, là cố ý đến ngăn chặn cô.

Vậy là Tô Khiết cảm thấy lúc này cho dù anh có tức giận thế nào cũng không liên quan đến cô.

Cũng có thể nói lời nói đó của Tô Khiết chính là tùy tiện hỏi mà thôi.

“Mợ chủ, tổng giám đốc, anh ấy…” Thư kí Lưu cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng.

“Thư kí Lưu, anh còn gọi tôi là Mợ chủ sao? Tôi đã ly hôn với ngài Nguyễn rồi, thư kí Lưu anh đích thân làm thủ tục mà, anh quên rôi à?” khóe miệng Tô Khiết khẽ cong lên, nhàn nhạt cười nói, sắc thái đó vô cùng tự nhiên, không mang chút khác thường nào.

Thư kí Lưu hít sâu một hơi, bất giác cuộn mình lại, Mợ chủ đúng thật là chuyện không nên nói thì lại cứ nói, vì chuyện này mà anh ta đã bị tổng giám đốc dày vò đến chết nguyên cả một ngày rồi, bây giờ Mợ chủ lại nhắc đến chuyện này trong tình huống như vậy, không phải muốn lấy mạng anh ta sao?