Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 837






Chương 839

“Được, ở trong văn phòng tôi, tôi đưa cho cô.” Lúc này Liên Cung không hề do dự đưa Tô Khiết đến văn phòng, sau đó bỏ lại mấy người khác ở bên ngoài.

Liên Cung đưa thông tin của mọi người đến trước mặt Tô Khiết, thái độ còn mang theo sự cung kính: “Những người này là người của tổ chức kia, thuộc nhóm lãnh đạo tổ chức.”

Cô lập tức nhìn ra được sự nghi ngờ trong lòng anh ta, Liên Cung cảm giác người phụ nữ này đúng là có bản lĩnh.

Tô Khiết nhanh chóng đọc lướt qua thông tin của mấy người kia, sau đó nhanh chóng đặt qua một bên.

“Chỉ có như vậy sao?” Tô Khiết hơi nhíu mày lại.

Liên Cung thấy cô chỉ nhanh chóng lật xem một chút rồi bỏ qua một bên thì trong lòng có chút khó hiểu, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời: “Ừ, chỉ có như vậy, đây là một số người có địa vị và ảnh hưởng đến tổ chức, lần này sau khi tôi nhận được tin tức thì đột nhiên tập kích phá tan hang ổ của bọn họ, toàn bộ bị bắt, lúc đó không có ai chạy thoát”

“Không có những người khác sao?” Ngón tay Tô Khiết nhẹ nhàng gõ lên bàn, cô cảm thấy chuyện này có hơi lạ.

Cô vừa nhìn thông tin của bọn họ, bao gồm ghi chép thẩm vấn của nhân viên, bọn họ đều nhận tội, cũng nhận những hành vi phạm tội không có tính người những năm qua.

Bởi vì bọn họ là lãnh đạo cho nên chỉ cần nhận tội thì ít nhất cũng phải ở tù mười năm trở lên, có mấy người có thể kết án chung thân, có hai trường hợp đặc biệt nghiêm trọng, thậm chí có thể phán tử hình.

Cho nên tình huống của những người này không cân kéo dài thời gian, vậy vì sao bà cụ kia lại kéo dài thời gian?

“Không có, tất cả ở chỗ này.” Liên Cung sợ bỏ sót nên còn tự mình kiểm tra một lần.

Liên Cung làm việc rất nghiêm túc.

“Lần này thẩm vấn rất thuận lợi, ngay từ đầu bà cụ kia vẫn không nói chuyện, đêm qua mới đột nhiên nói mình oan uổng, nói mình không biết gì cả, cho nên ngoại trừ bà cụ thì những người khác đã nhận tội.”

Con ngươi Tô Khiết lóe lên, nếu là như thế thì chuyện này không đúng lắm.

“Lần này còn mang người nào về không?” Tô Khiết nhíu mày lại, đột nhiên hỏi một câu.

“Nhưng thật ra còn mang mấy người bị hại, hôm nay nhân viên sẽ sắp xếp đưa mấy người bị hại trở về.” Liên Cung nói rất tùy ý, hiển nhiên anh ta chưa từng nghĩ tới mấy người bị hại có vấn đề gì.

“Đưa người đi rồi sao?” Tô Khiết đôi mắt chợt lóe, sắc mặt khẽ biến.

“Sao vậy? Có vấn đề?” Liên Cung nhìn đến sắc mặt cô thay đổi thì biểu cảm cũng cứng lại.

“Ừ” Tô Khiết không nói thêm gì, chỉ chậm rãi gật đầu.

Liên Cung lập tức lấy điện thoại gọi ra ngoài: “Đã đưa mấy người bị hại về chưa?”

“Vẫn chưa, xe tải vừa đến, đang chuẩn bị đi.” Người bên kia không hiểu tình hình nên chỉ báo cáo đúng sự thật.

“Trước tiên đưa tất cả bọn họ quay về đây đã.” Liên Cung thầm thở phào rồi ra lệnh, tuy rằng anh ta không biết mấy người bị hại có vấn đề gì, nhưng trước mắt cô nói có vấn đề thì anh ta lập tức tin.

Thật ra Liên Cung cũng không phải hoàn toàn tin tưởng, chỉ cảm thấy không thể bỏ qua bất cứ khả năng nào.

“Vẫn chưa đưa đi, những người bị hại có vấn đề gì? Lúc ấy phá được đường dây tội phạm kia thì bọn họ nhốt mấy người bị hại trong lồng sắt, vẫn chưa được bán đi, hơn nữa cũng đã xác minh qua, không phát hiện vấn đề gì.” Mặc dù Liên Cung ngăn cản cấp dưới nhưng vẫn có chút khó hiểu, lúc ấy anh ta tự mình dẫn người đi, anh ta cũng tự mình thả mấy người bị hại từ lồng sắt ra.

“Trước nhìn kỹ hẵng nói.” Tô Khiết có lợi hại thế nào nhưng không nhìn thấy người cũng không thể kết luận, lúc này biểu cảm của cô vẫn bình tĩnh nhưng lại khiến bất cứ ai không thể coi nhẹ và bỏ qua.