Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 822






Chương 824

Không hiểu sao chỉ cân nghĩ đến chuyện phải vê thành phố A, trong lòng cô lại mơ hô có cảm giác không an toàn, giống như sau khi về đó sẽ có chuyện xảy ra.

“Cô Đường, cô có tiện tới đây không?” Bên kia không thấy Tô Khiết trả lời thì nhắn hỏi lại.

“Tôi cần phải suy nghĩ một lát.” Tô Khiết khẽ thở dài, do dự một lúc mới gửi một tin nhắn.

Lúc trước cô để lại thông tin là vì giúp đỡ những người cần giúp, theo lý thuyết khi gặp phải chuyện này cô nên quay về, nhưng không hiểu sao lúc này cô lại thấy do dự.

“Cô Đường à, mấy tên tội phạm buôn người bắt được lần này là ở Thành phố Lục, trong đó có một người là ở thôn Tinh Hồ, chúng tôi nhìn thấy thông tin cô Đường để lại có ghi cô là người thôn Tinh Hồ nên mới liên hệ với cô Đường.” Một lúc lâu sau người kia lại gửi một tin nhắn tới.

Lúc Tô Khiết nhìn thấy thôn Tinh Hồ thì chớp mắt mấy cái, năm đó nơi mà mẹ cô đã bị bán đến chính là thôn Tinh Hồ ở Thành phố Lục.

Mẹ nói lúc bà tỉnh lại thì đã bị nhà họ Lý mua về, thế nên lúc ấy cũng không biết là ai đã bán mình.

Nếu tên buôn người kia là người thôn Tinh Hồ của Thành phố Lục, liệu người đó có biết chuyện liên quan tới mẹ không, hoặc là có thể nói rằng liệu có phải chính kẻ đó đã bán mẹ ngày trước không.

“Tên buôn người của thôn Tinh Hồ bao nhiêu tuổi rồi?” Tô Khiết vội vã hỏi một câu. Lại nói chuyện mẹ bị lừa bán đã qua bốn mươi năm rồi, hy vọng tìm hiểu được chuyện này quá xa vời, nhưng nếu đã gặp chuyện trùng hợp như vậy thì Tô Khiết cũng không nhịn được mà hy vọng.

Tô Khiết biết mẹ luôn muốn tìm được người nhà của mình.

“Sáu hai tuổi rồi, theo lời khai thì ông ta bắt đầu làm nghề này từ hơn bốn mươi năm trước.” Người bên kia trả lời rất nhanh cũng rất cụ thể.

“Được, tôi sẽ tới đó.” Hai mắt Tô Khiết sáng ngời, nếu vậy biết đâu có thể tìm được manh mối gì đó thì sao.

Chỉ cần tìm được manh mối, cô lại điều tra thêm chút nữa, không chừng thật sự có thể tìm được người nhà của mẹ.

Tô Khiết biết đây là nêm mong mỏi cuối cùng của mẹ, phận làm con, có một số việc cô nhất định phải làm.

“Tốt quá rồi, cảm ơn cô Đường, tôi xin đánh liều hỏi cô một câu, bây giờ cô đang ở đâu vậy? Cô đến đây bằng cách nào? Bên tôi sẽ sắp xếp người tới đón cô” Người nọ thật sự rất nhiệt tình, thu xếp mọi chuyện cũng rất cẩn thận.

“Không cần đâu, cứ gửi vị trí cụ thể qua cho tôi thôi, tôi sẽ tự đi” Trước giờ Tô Khiết không thích làm phiền người khác, hơn nữa bây giờ cô cũng chưa xác định được thời gian.

“Vậy cũng được, lúc nào cô Đường đến thì liên hệ với chúng tôi, chúng tôi sẽ cho người tới đón cô. Phía trên rất để ý tới vụ án này, lãnh đạo của chúng tôi cũng rất nghiêm túc, đến lúc đấy lãnh đạo của chúng tôi sẽ đích thân tới đón cô Đường.” Rõ ràng đối phương là một kẻ lắm chuyện, lải nhải rất nhiều.

Lại còn nhấn mạnh lãnh đạo của bọn họ nữa chứ Tô Khiết không để ý cũng không nghĩ nhiều, cô quay sang nhìn hai bé con đang ngủ say bên cạnh mình.

Đã ba ngày rồi, Đường Minh Hạo đã khỏi hẳn, bây giờ đang ở trong một bệnh viện tư.

Tuy là bệnh viện nhưng cũng không lớn, tổng cộng chỉ có hai tâng, hơn nữa cả cái bệnh viện này ngoài Minh Hạo thì không còn bệnh nhân nào khác nữa, mấy hôm nay trừ bọn họ thì không còn ai ra vào.

Bác sĩ cũng chỉ mỗi ngày đều đến kiểm tra tình trạng của Minh Hạo, bác sĩ là bạn của học trưởng, cũng coi như là bác sĩ riêng.